Edit: Lune
- --
Giang Thành nằm phía Bắc, trung tuần tháng hai, tuyết đọng chưa tan.
Trời rét, khí lạnh chen nhau luồn qua từng kẽ hở thấm vào tận xương.
Nhà trường thông báo học sinh lớp và lớp sẽ phải trở lại trường sớm hơn một tuần.
Lạc Uẩn vừa đẩy cửa ra, cơ thể ấm áp lập tức tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài khiến cậu không nhịn được mà rụt cổ rồi lùi lại về sau.
Sau khi quàng thêm khăn vào cổ, cậu tiện tay cầm luôn cái mũ để trong hộc tủ ở cửa trước, cả người được bao bọc kín mít.
Gió lạnh thổi tung rèm cửa, trên lá bạc hà trồng ngoài ban công còn đọng một lớp sương mờ.
Lạc Uẩn bắt chước dáng vẻ giấu móng của mèo con, trời còn chưa sáng hẳn đã vội đến trường.
Trên hành lang bên ngoài lớp học, Lạc Uẩn vừa đi ngang qua cửa sổ chợt nghe thấy có người gọi mình, lớp phó thể dục kéo cậu lại, bộ dáng vò đầu bứt tai, giọng điệu cũng hơi vội vàng.
“Lớp trưởng ơi, ừm… có thể cho tớ mượn bài tập tham khảo chút được không?”
Alpha lúc thường ngang ngược hung hăng là thế, vậy mà ánh mắt bây giờ lại giống hệt con hoẵng, vừa ngốc nghếch vô hại lại nhút nhát.
Đám con trai ngồi quanh hắn, ánh mắt cũng liếc về phía Lạc Uẩn bên này.
Thật ra lớp phó thể dục không chắc chắn lắm, chung quy thì chẳng có ai sẽ mở miệng xin “Tham khảo bài tập” với lớp trưởng một cách ngang nhiên thế này.
Nhưng Lạc Uẩn lại khác, thường ngày làm chuyện gì cũng đều chậm rì rì, không ép buộc ai bao giờ, tính cách lại lạnh nhạt hờ hững, nếu không phải bị ép làm lớp trưởng, bọn họ đoán có khi Lạc Uẩn đã muốn mặc kệ không làm nữa từ lâu rồi.
Lạc Uẩn sẽ không ỷ vào chức lớp trưởng mà ra lệnh cho người khác, dù cậu luôn đứng đầu lớp nhưng chưa bao giờ tỏ ra vẻ thanh cao, ở phương diện học tập lại càng không giấu riêng cho mình, lúc trao đổi với bọn hắn luôn nói năng nhỏ nhẹ nên đa số học sinh của lớp đều thích cậu.
Vì sợ lạnh nên Lạc Uẩn quấn kín người, nhìn qua giống hệt con gấu trắng.
Mũ len màu hạt dẻ đè lên mái tóc hơi rối, trên khuôn mặt to chừng một bàn tay đeo khẩu trang màu xanh nhạt, chỉ lộ ra đôi mắt thụy phượng màu hổ phách, trong trẻo lại sạch sẽ.
Lạc Uẩn chớp mắt, đối diện với ánh mắt mong chờ của lớp phó thể dục, cậu khẽ xoay người.
Bàn tay của lớp phó thể dục trượt xuống, chán nản cúi đầu.
Cảm thấy mình ngu ngốc ghê, cũng đúng thôi, sao lớp trưởng có thể cùng một giuộc với bọn họ được chứ.
Sau đó hắn thấy Lạc Uẩn không đi mà chỉ xoay người đưa lưng về phía mình, lúc cúi đầu còn hở ra một đoạn gáy trắng nõn.
Lớp phó thể dục: “?”
“Tự lấy đi, tay tôi lạnh.” Tiếng nói du dương gọn gàng khuất trong khẩu trang, nghe vào tai còn thấy hơi mềm.
Lớp phó thể dục lập tức hiểu ngay, hắn đứng thẳng lên rồi hơi cúi người kéo khóa cặp sách của Lạc Uẩn ra lấy vở bài tập.
Hắn cảm động vô cùng, hô to: “Lớp trưởng, tớ yêu cậu chết mất thôi!”
Đám Alpha xung quanh cũng tham gia góp vui:
“Hu hu hu, cảm động đất trời vì có lớp trưởng!”
“Bỗng nhiên không thấy lạnh nữa!”
“Nếu lớp trưởng là Omega, chắc chắn tớ sẽ là người đầu tiên theo đuổi!”
“Thêm tớ nữa!”
Lạc Uẩn: “…” Cũng không cần.
“Cảm ơn cứu mạng của lớp trưởng, tớ đi chép bài trước đã!”
Lạc Uẩn vừa đi được hai bước chợt quay đầu lại, giọng nhạt nhẽo: “Là cho mấy cậu tham khảo.” Nói chuyện nghiêm túc như ông già.
Mấy Alpha vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Lớp trưởng nói đúng, là tham khảo, là tham khảo.”
Những người khác trong lớp thấy cảnh này cũng lâm râm phát ra tiếng cười.
Còn người chưa làm bài xong bài tập tiếp tục miệt mài quanh đáp án tiêu chuẩn.
Lạc Uẩn đẩy cửa vào, đi qua bên cạnh bục giảng nhìn nhìn, giống như cậu nghĩ, màn hình điện tử của điều hòa tối om, không bật sưởi.
Điều hòa đã được nhà trường thống nhất lắp đặt từ mấy năm trước, điện áp ban đầu không hoạt động nên phải dùng lưới điện riêng.
Bọn họ lại khai giảng trước, học sinh cấp và lớp không đến nên nhà trường cũng chẳng muốn bật.
Lạc Uẩn khẽ thở ra một hơi, khuôn mặt tinh xảo uể oải cúi xuống.
Tuần này khá vất đây.
Đi vệ sinh không thể không rửa tay được, nước cũng rất lạnh, đầu ngón tay bị buốt cóng đến mức đỏ bừng.
Lạc Uẩn bước vào lớp, bàn của cậu lại không giống với tưởng tượng.
Không hề có lớp bụi nên có trong suốt kì nghỉ đông, có vẻ như đã được ai đó lau đến sáng bóng, trên lớp vân gỗ vẫn còn thấy vệt nước chưa khô.
Bàn bên cạnh cũng vậy, sạch sẽ sáng choang.
Thấy Lạc Uẩn khó hiểu, Thượng Quan Nghi ngồi phía sau hạ khóe miệng xuống, cười nhạt.
“Vừa rồi Lâm Khả đến lau đó.” Hắn miễn cưỡng bổ sung: “Lâm Khả lau bàn của anh Dã trước xong mới tiện thể lau bàn cho cậu.” Hắn cố ý nhấn mạnh thứ tự lau bàn trước sau.
Lâm Khả là Omega học lớp ngay bên cạnh, thanh tú trắng trẻo nhưng đầu óc hơi ngốc.
Trong một buổi thi kì trước ngồi bàn trước bàn sau với Lạc Uẩn, thường xuyên nói chuyện, nghe Lạc Uẩn giảng bài rất cặn kẽ mà dễ hiểu nên tên ngốc đó thường xuyên đến lớp để hỏi bài cậu.
Thỉnh thoảng sẽ đưa trà sữa, đưa bữa sáng, còn khá ân cần, không chỉ Thượng Quan Nghị mà những người khác cũng nhìn ra được Lâm Khả có thiện cảm với Lạc Uẩn, mỗi khi gặp cậu mặt luôn ửng hồng.
Ngay khi mọi người nghĩ bọn họ cọ sát tóe ra lửa rồi yêu sớm thì Lâm Khả bất ngờ tỏ tình với Phong Dã.
Ai cũng nói chắc chắn Phong Dã cố ý.
Từ xưa đến nay, học sinh dốt và học sinh giỏi đều chẳng ưa gì nhau, huống hồ Phong Dã nhiều lần trèo tường trốn học ra net đều bị Lạc Uẩn bắt được.
E là oán hận chồng chất đã lâu.
Thượng Quan Nghị cũng là tên xui xẻo bị Lạc Uẩn bắt không biết bao nhiêu lần, bị viết bản kiểm điểm vô số, quen tay hay việc nên giờ có thể viết được một nghìn chữ trong vòng một tiếng.
Hắn cực kỳ muốn nhìn thấy dáng vẻ bực bội của Lạc Uẩn.
Khóe miệng Thượng Quan Nghị miễn cưỡng cong lên tỏ ý chế nhạo: “Vẫn là anh Dã bọn tôi được người thích hơn, thành tích tốt mấy thì có ích gì.”
“Ồ, tôi biết rồi.” Lạc Uẩn cúi xuống, mí mắt rõ rệt như thể được phác họa từ mực khói thông.
Cậu lấy điện thoại ra, ấn vào ảnh đại diện của Lâm Khả.
Thượng Quan Nghị ỷ vào chiều cao vượt trội của Alpha, hắn dựng thẳng người lên ngó sang, trông thấy ảnh đại diện con thỏ màu hồng nhạt của Lâm Khả.
“Mới thế đã vội tính sổ à? Theo tôi thì Lâm Khả thích anh Dã cũng là chuyện đương nhiên thôi, dù sao cũng là AO luyến.”
“Đâu như cậu, chỉ là Beta, nhưng đừng trút giận lên người Lâm Khả, dù sao cậu ta cũng lau bàn cho cậu còn gì?”
Các bạn xung quanh thấy Thượng Quan Nghị liên tục gây sự, ai cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Mới yên bình được một năm, giờ còn chưa khai giảng sao đã xung đột trực diện rồi?
“Trút giận?” Mí mắt mỏng trắng nõn của Lạc Uẩn khẽ nâng lên, giọng đều đều: “Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn thôi.”
Cất cặp sách xong Lạc Uẩn ngồi xuống gõ chữ, nhắn một câu cảm ơn xong để điện thoại lên bàn.
Thượng Quan Nghị nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu, thầm nghĩ nói cứ như thật vậy.
Hắn cười nhạo một tiếng, thò người ra xem điện thoại của Lạc Uẩn.
Điện thoại bỗng rung lên, đồng thời ảnh đại diện con thỏ cũng nhảy ra: [Thuận tay thôi mà, không phải cảm ơn, em mới phải cảm ơn anh Lạc đã giúp em học bù!]
Phắc, nhắn tin cảm ơn thật à.
Vẻ mặt Thượng Quan Nghị nhăn nhó: “Lâm Khả chuyển sang thích người khác, cậu không tức thật à?”
“Chuyển sang thích người khác?” Lạc Uẩn chẳng hiểu lời này ra sao, thấy đám người hóng hớt nãy giờ, cậu mới bắt đầu tìm từ để nói: “Ý cậu là Lâm Khả từng thích tôi?”
Thượng Quan Nghị có chút không kiềm được, mạnh miệng: “Chẳng lẽ cậu không biết?”
Các bạn khác ăn dưa nghe xong cũng ngây ra.
Không thể nào, không thể nào, lớp trưởng thân yêu lại là một sinh vật đơn bào không nhạy bén như thế này á?
Lạc Uẩn bị nhìn chằm chằm cũng thấy hơi lúng túng, nhưng cậu không biết đáp lại thế nào, mãi lâu sau mới nặn ra được một câu: “Vậy… có lỗi quá?”
Mọi người: “..…” Không hiểu sao lại có cảm giác như bị bỡn cợt.
Thượng Quan Nghị gãi tóc chửi thầm, lại cảm thấy mất mặt nên vội vớt vát mặt mũi: “Dù sao anh Dã vẫn là người được hoan nghênh nhất.”
Mọi người gật đầu, Lạc Uẩn cũng gật đầu theo, Thượng Quan Nghị cảm thấy như đấm vào bông, hắn quyết định không nói với đồ đần này nữa, vẫn nên chép bù bài tập trước thì hơn, không tí nữa chủ nhiệm lớp đến lại nổi điên.
Đang chép thì đáp án tiêu chuẩn của hắn bị lấy mất.
Thượng Quan Nghị ngước mắt lên, lập tức đối diện với đôi mắt trong sáng của Lạc Uẩn.
Trái tim chợt hẫng một nhịp.
Chủ nhân của đôi mắt đó cười với hắn: “Chẳng phải cậu nói thành tích tốt thì có ích gì à?”
Cùng là câu từ khiếm nhã nhưng lúc Lạc Uẩn nói ra lại hệt như mang theo tiên khí, hững hờ êm tai như được bọc bởi một nắm tuyết.
Thương Quan Nghị hơi sợ: “Cho nên?”
Lạc Uẩn lại cười: “Vậy cậu cũng không cần tham khảo bài tập của tôi làm gì.” Nói xong cất vở bài tập đã lượn một vòng quanh lớp, để lại Thượng Quan Nghị ngổn ngang trong gió lạnh.
“…..” Thượng Quan Nghị nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại ra kể khổ với Phong Dã.
– Bạn cùng bàn của anh đang khiêu khích kìa!!!
– Khiêu khích!!!
– Anh, đừng ngủ nữa, mau đến đi!
Một loạt tin nhắn gửi đến làm điện thoại của Phong Dã rung không ngừng.
Một bàn tay thò ra khỏi tấm chăn bông màu xanh sẫm, ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, trên cánh tay còn phủ một lớp cơ bắp mỏng, đường cong sắc nét xinh đẹp, tay nối với vai, xương quai xanh rồi đến cổ, trên người không mặc quần áo.
Phong Dã có thói quen ngủ khỏa thân, làn da dán chặt với chăn bông mềm mại.
Mơ mơ màng màng sờ điện thoại, hắn bực bội nhét điện thoại xuống gối, mặc kệ thông báo của trường rồi ngủ tiếp.
Trời lạnh thế này, ai đi học thì kẻ đó là đồ ngu.
Trường trung học số Giang Thành là trường tư thục tốt nhất Giang Thành, trường được chia ra trung học cơ sở và trung học phổ thông, nơi đây có đội ngũ giáo viên hùng hậu, diện tích khuôn viên rộng rãi, dù là điều kiện chỗ ở hay căn tin cũng đều vào loại tốt nhất.
Tuy mới xây dựng không lâu nhưng với túi tiền khủng của mình, chưa đến mấy năm tỷ lệ học sinh đỗ vào các trường đại học trọng điểm đã tăng đáng kể.
Thành tích thi cấp của Lạc Uẩn đứng đầu thành phố, tuy có rất nhiều trường đại học muốn cướp về tay nhưng cậu lại đến trường trung học số , một phần là do gần nhà, đi bộ mất có phút.
Hai nữa, kí túc là phòng dành cho hai người, lên lớp cần ở lại trường cũng rất thuận tiện.
Quan trọng nhất là họ cung cấp rất nhiều.
Nhưng lại vì là trung học tư thục nên khó tránh được chuyện nhóm cậu ấm cô chiêu được nhét vào đây nhờ vào quan hệ, trong trường ai cũng như ai, nghiễm nhiên lớp cũng sẽ có mà Phong Dã lại chính là người dẫn đầu nhóm kia.
Hơn nữa hiệu trưởng còn là cậu của Phong Dã nên giáo viên trong trường luôn giả vờ như không thấy, mặc kệ hắn thích làm gì thì làm.
Học sinh trong lớp đến cũng gần đủ, cô giáo vẫn đang họp, học sinh chép bù bài tập cũng coi như xong hết.
Lạc Uẩn nhìn một vòng, thấy còn mỗi Phong Dã – bạn cùng bàn của mình chưa đến.
Trời lạnh, cậu làm ổ ở chỗ ngồi, cuộn người thành một quả bóng, các bạn ghé đầu ghé tai vào nói chuyện, vừa qua Tết nên tâm tư còn đang rộn ràng nên chưa chú tâm vào việc học.
Lạc Uẩn thở dài, lấy điện thoại ra rồi bấm vào ảnh đại diện của đại thiếu gia.
Trong ảnh có mỗi một chữ [Dã] được viết bằng bút lông, thư pháp vừa mạnh mẽ lại mềm mại, ngông cuồng phóng túng, từng nét phác họa đều toát lên vẻ phong lưu, nghe nói là ông nội của Phong Dã viết.
Thân làm lớp trưởng nên khá phiền phức, chủ nhiệm lớp họ là nữ Omega dạy vật lý, dù đã qua tuổi nhưng tính cách vẫn rất đơn thuần, hồn nhiên chưa hết mơ mộng, mỗi lần Phong Dã không nghe lời, cô lại không kiềm chế được mà nhìn Lạc Uẩn với ánh mắt buồn bã cực kỳ đáng thương.
Trong lớp học ồn ào, Lạc Uẩn mặc đồ mũm mĩm bấm gọi điện thoại xong gắng sức lắm mới cúi được người xuống nấp sau bàn học.
Tiếng tút tút có tiết tấu vang lên, sau một tiếng “bíp” cuộc gọi được kết nối.
Lạc Uẩn còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói vừa trầm lại lười biếng đã truyền từ đầu bên kia tới: “Vợ à…”
Vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, Phong Dã nhắm hờ mắt, mái tóc đen lộn xộn ngang ngược, điện thoại được áp bên tai, trên màn hình là trạng thái kết nối.
Ở giữa màn hình là ảnh đại diện của Lạc Uẩn với ghi chú bên dưới: [Vợ]
Vừa rồi không để ý nên hắn cứ thế nói ra mồm.
Tay Phong Dã gác lên trán, khẽ híp mắt, sống mũi cao làm nổi bật lên gương mặt sắc bén lạnh lùng của hắn.
Hoàn toàn không nhận ra mình vừa mới nói gì.
Lạc Uẩn thấy hình như mình bị ù tai, hoặc Phong Dã mơ thấy ác mộng.
Nếu không, Phong Dã đã làm chuyện cuối cùng mà học sinh cấp không nên làm.
Hắn yêu sớm.
Còn nhầm cậu thành người hắn yêu.
Lạc Uẩn suy nghĩ miên man: “Hôm nay cậu không đi học à? Không nhận được thông báo của trường hả?”
Giọng nói bên kia kèm theo tiếng sột soạt truyền đến: “Không đi, nhận được, ai đi thì kẻ đó là đồ ngu.”
Trầm mặc một hồi, Lạc Uẩn đè nhỏ giọng nói: “Cậu đang chửi tôi đấy à?”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo khiến tim mình rung động, Phong Dã buồn ngủ chớp mắt, giọng nói hơi khàn vì mới tỉnh ngủ: “Sao anh lại chửi vợ được… Ý anh là lãnh đạo nhà trường, lãnh đạo nhà trường là đồ ngu.”
“…..” Lúc này Lạc Uẩn mới chắc chắn là mình không nghe nhầm, cậu đắn đo hồi lâu mới lên tiếng: “Phong Dã, cậu yêu sớm đấy à? Làm lớp trưởng, tôi nghĩ mình có trách nhiệm và nghĩa vụ nhắc nhở cậu, trường học có quy định chưa đến tuổi trưởng thành không được yêu sớm.”
Phong Dã vẫn đang ồn ào: “Anh trưởng thành rồi, vả lại…”
Đột nhiên im lặng.
Phong Dã nhìn điện thoại, hai mắt mở to, không nhịn được mà thốt lên: “Đệt.”.