*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yến Trình nằm trên chiếu mở to mắt phơi cá, không đúng, phơi người.
Mấy ngày hôm trước vui vẻ hưởng thụ phơi nắng, giờ phút này cậu không phơi ra cảm xúc tuyệt vời trong đó.
Một tay cậu đặt lên bụng như bà già ôm eo, ánh sáng chói đến mức cậu không mở mắt nổi, hơi nheo mắt, từ bệnh viện về là im lặng tiêu hóa chuyện trong bụng mình có hạt giống của Tiêu Tấn.
Cậu mới hơn hai mươi, nếu như không có bác sĩ, cậu cũng không biết hóa ra mình chạy một vòng lại phụng tử thành hôn!
Hạt giống của Tiêu Tấn ở trong bụng của cậu. Hạt giống mới gần hai tháng, tạm thời chưa rõ là trai hay gái, gọi nó là hạt giống là vì nó là đầu sỏ khiến cậu béo phì.
Độ cong ở thắt lưng không lúc nào không nhắc nhở sự tồn tại của hạt giống, giờ thì hay rồi, thay vì giảm béo, cậu phải chăm sóc bản thân, chăm sóc hạt giống.
Từ nhỏ Yến Trình đã giàu tình thương, nhìn thấy chó mèo hoang là cứ phải dừng lại, dù cắt xén tiền tiêu vặt của mình cũng phải cứu chúng nó. Hạt giống là sinh mệnh nhỏ sống sờ sờ trong cơ thể cậu, tuy vẫn chưa thành hình rõ, lại phá vỡ kế hoạch nhân sinh của cậu, nhưng không thể bởi vậy mà cướp đi cơ hội được ra đời của nó. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình vỗ vỗ bụng, ánh mắt mơ màng dần tỉnh táo: "Được rồi được rồi, ba con cho con một cơ hội làm người."
Sang năm cậu trở thành ông bố bỉm sữa, bây giờ hẵng còn sớm, cùng lắm thì nghỉ học tạm thời một khoảng thời gian, lúc mang thai cũng có thể ở nhà live mà.
Hơn nữa nghe nói sinh con sớm chút mới có lợi cho sức khỏe, cơ bản không có ảnh hưởng gì, còn có người bởi vì sinh con nên thể chất tốt lên, trở nên hấp dẫn hơn.
Yến Trình không nghĩ quá nhiều, sau khi về cậu nhanh chóng lướt diễn đàn dành cho cha mẹ, đầu tiên lên dây cót tinh thần cho mình trước.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nghĩ một hồi, Yến Trình vui tươi hớn hở cười cười, hàm răng trắng dường như cũng tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cậu nhẹ nhàng vỗ bụng, cảm khái: "Hạt giống ơi là hạt giống, con cố gắng lên."
Tiêu hóa xong và chấp nhận chuyện mình làm ba, Yến Trình cũng không trách Tiêu Tấn. Dù sao cậu và Tiêu Tấn lăn giường cũng không phải chuyện một người, cậu sẽ không trách móc đổ lỗi, nghĩ thông suốt rồi chuẩn bị tìm Tiêu Tấn.
*
Tiêu Tấn báo cho người lớn trong nhà biết, những người khác thì không thông báo.
Những người lớn ngồi không yên, lặng lẽ tạo nhóm chat chỉ có mấy người họ, Yến Trình và Tiêu Tấn cũng bị kéo vào nhóm.
Tin nhắn nhóm nuôi con không ngừng, rung làm cổ tay Yến Trình run lên.
[Tiêu Tấn đi ra chịu đánh! Sao con lại thế, Trình Trình vẫn nhỏ mà. ]
Người lớn trách cứ thì trách, nhưng đối với chuyện Yến Trình có em bé vẫn vui nhiều hơn sợ.
Mà nếu Yến Trình thật sự chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cảm thấy mình còn nhỏ tuổi, ưu tiên việc học hành và sự nghiệp tạm thời chưa muốn sinh con, họ cũng tôn trọng lựa chọn của cậu.Tiêu Tấn lặn không lên tiếng, ngồi xuống cạnh Yến Trình, đưa cho cậu một cốc nước ấm pha mật ong.
Yến Trình ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, uống sạch cốc nước mật ong, liếm liếm môi, nói: "Nói trước, nếu em không muốn sinh hạt giống, anh có buồn không?"
Tiêu Tấn xoa đầu cậu, muốn nói cho cậu biết thật ra không cần băn khoăn quá nhiều, chuyện học hành và sự nghiệp có nhà họ Tiêu gánh vác, sau này phát triển cũng không muộn.
Yến Trình khiến Tiêu Tấn tưởng là cậu không muốn sinh hạt giống, sau đó cúi đầu nhắn tin vào trong nhóm nuôi con.
[Các ông bà yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt con và em bé.]
Một câu làm cho tảng đá trong lòng mọi người hạ xuống.
[Tiêu Tấn phải hầu hạ Trình Trình thật tốt, sau này tuyệt đối không thể lơ là Trình Trình vì công việc bận rộn. Trình Trình có chỗ nào không thoải mái thì quay về bên này, ông bà chơi với con, tìm bảo mẫu riêng đến nhà chăm sóc, có hay không có Tiêu Tấn cũng như nhau!] (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn bị người lớn trong nhà nói như thể là một cái máy gieo hạt vô tình...
Yến Trình có em bé, làm gì cũng cần chú ý.
Vì thế máy truyền tin của cậu bị Tiêu Tấn tịch thu, thiết bị điện tử ít nhiều đều có phóng xạ, sau này phải làm biện pháp bảo vệ rồi mới cho cậu chạm vào những sản phẩm này, thời gian tiếp xúc cũng không thể quá dài.
Yến Trình đảo mắt nhìn máy truyền tin bị lấy đi: "Tuần trăng mật tiếp theo chúng ta làm gì?"
Cũng không thể thật sự ngày ngày ở trong khách sạn dưỡng thai chứ.
Tiêu Tấn cho cậu xem mấy thắng cảnh, hầu hết là những nơi không cần đi quá lâu cũng có thể đến, tất cả hoạt động đều biến thành tản bộ giải sầu, ẩm thực cũng do Tiêu Tấn coi chừng, nghiêm khắc khống chế ba bữa cơm, không cho Yến Trình rượu chè ăn uống quá độ.
Nhưng Yến Trình tham ăn, trong lúc mang thai khẩu vị khó tránh khỏi thay đổi, đồ cậu muốn ăn chỉ cần không quá kích thích, Tiêu Tấn sẽ mang về cho cậu, về phần thực phẩm rác đều bị hắn từ chối.
Yến Trình trợn mắt nhìn thực đơn, khi nhìn thấy một số món mình muốn ăn bị đưa vào danh sách đen cũng chỉ bĩu môi, không có ý kiến gì.
Có vài thức ăn khá kích thích, ăn thì ghiền, lúc không có hạt giống có thể tùy ý ăn, bây giờ cậu không phải là một mình, vì hạt giống, quả thật có vài đồ ăn cậu cần ăn kiêng.
Aiz.
Sau khi mang thai Yến Trình nghỉ ngơi càng thêm khỏe mạnh, do đó Tiêu Tấn cũng nghỉ ngơi có quy luật, còn một tuần trăng mật họ đi bộ du ngoạn ở mấy thắng cảnh gần hải đảo, sau đó quay về thủ đô liên bang.
Tiêu Tấn đã lệnh cho AI chuẩn bị trước đồ dùng hàng ngày mà người mang thai cần dùng, đến cả phòng em bé cũng được sửa sang xong. Yến Trình hiếu kì dạo qua một vòng, nhìn màu hồng nhạt khắp nơi mà im lặng một hồi.
Tiểu Bạch đi tới đi lui trong căn phòng mới, Tiêu Tấn từ phía sau cầm cổ tay cậu, nghĩ chắc em bé giống Yến Trình, cậu thích màu hồng nhạt, thế là trang trí phòng thành màu sắc này.
Yến Trình nói: "Lỡ đâu hạt giống giống anh thì sao?"
Tiêu Tấn không chút nghĩ ngợi đã đáp: "Giống em."
Yến Trình nhìn hắn: "Giống ai cũng được, dù sao đều là hạt giống."
Tiêu Tấn không nhịn được: "Vì sao gọi con là hạt giống?"
Yến Trình hừ một tiếng: "Chẳng lẽ không phải hạt giống của anh?"
Tiêu Tấn: "..."
*
Sau khi mang thai ba tháng, Tiêu Tấn đưa Yến Trình đến bệnh viện khám thai.
Em bé trong máy siêu âm cơ bản đã thành hình, Yến Trình nhìn chằm chằm dáng vẻ của em bé, nghiêm túc nói với Tiêu Tấn: "Lúc này không thể gọi là hạt giống nữa rồi."
Bác sĩ lần đầu nghe thấy ba mẹ gọi con như vậy, buồn cười: "Em bé phát triển rất tốt, chú ý ẩm thực nghỉ ngơi, vận động vừa phải. Cậu còn trẻ, sức khỏe tốt, nếu em bé không quậy thì gần như không sao hết."
Yến Trình mang thai ba tháng đầu trừ ăn nhiều, nôn một lần, hầu như đều an ổn trải qua từng ngày, quả thật em bé không quậy.
Đi ra bệnh viện, lúc Yến Trình cùng Tiêu Tấn đến gara còn cảm khái: "Sao con lại ngoan thế nhỉ."
Bụng lại lớn hơn chút, nhưng Yến Trình không ngại.
Trước mắt tình huống của em bé ổn định, sau ba tháng đầu tất cả đều dễ hơn. Vì thế Yến Trình định quay về trường tiếp tục đi học, chờ bụng lớn hơn chút mới ở nhà tĩnh dưỡng.
Lịch học của cậu không dày, cũng có thể xin nghỉ các môn học vận động ở ngoài. Tiêu Tấn không có ý kiến gì với việc cậu về trường đi học, có điều người đưa đón là hắn.
Tiêu Tấn đưa Yến Trình đi mua quần áo ở nhà rộng thùng thình thoải mái, quần áo của cậu rất nhiều, mỗi quý đều có quần áo cắt may riêng của Longman, không thiếu cái gì. Cậu kéo Tiêu Tấn đến khu đồ cho mẹ và em bé, mua hết quần áo cho em bé từ một đến ba tuổi, nhờ giao đến địa chỉ nhà, còn mua rất nhiều đồ dùng, đồ chơi trẻ con. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình quẹt thẻ xong mới hoàn hồn kéo ống tay áo Tiêu Tấn hỏi: "Liệu chúng ta có mua nhiều quá không?"
Lỡ đâu sau này em bé hiểu chuyện, có sở thích của mình, không thích đồ họ mua thì sao? Mua nhiều quá chẳng phải là lãng phí hay sao.
Dù nhà họ Tiêu này rất giàu có nhưng thu nhập từ livestream của Yến Trình cũng rất khả quan, cậu vẫn không có thói quen lãng phí xa xỉ, những thứ cậu mua đều dựa trên nhu cầu thiết thực của cuộc sống, đồ tặng cho Tiêu Tấn và người lớn cũng không chọn cái gì quá xa xỉ, mọi người có thể dùng cái gì cậu liền mua cái đó.
Tiêu Tấn thắt dây an toàn cho cậu, cúi đầu hôn môi cậu.
"Không sao, em thích thì cứ mua."
Gần đây Yến Trình được nuôi rất tốt, mặt sáng bóng, môi mềm hơn môi người khác, mặt tròn lên chút, tóc cắt ngắn trên lông mày, trông càng nhỏ tuổi hơn.
Tiêu Tấn sờ gương mặt mịn màng của cậu, cậu dương dương đắc ý cười một tiếng, môi dưới bị Tiêu Tấn ngậm, làm tim cậu có chút dập dờn bồng bềnh.
Sau khi có em bé Yến Trình cũng cấm dục một khoảng thời gian, cậu và Tiêu Tấn ở phương diện này chưa từng kìm chế, muốn là làm, gần đây vì nuôi em bé, cậu cũng chưa chạm vào Tiêu Tấn.
Thỉnh thoảng muốn chạm vào, Tiêu Tấn bảo cậu kìm chế, nghiêm khắc như thể người mang thai không phải là mình mà là hắn, quản đến độ cậu đau đầu.
Lúc này có được một nụ hôn triền miên, tâm tư Yến Trình nhộn nhạo, cậu nắm chặt cổ áo Tiêu Tấn không buông tay, muốn kéo dài thời gian nụ hôn này lâu hơn chút.
Hai người ngồi trong xe, tay chân vướng víu, Tiêu Tấn sợ Yến Trình không thoải mái, chặn cậu trong không gian của mình, đến khi Yến Trình thở dốc, tỏa pheromone mới dừng lại.
Yến Trình mở đôi mắt mê ly ướt át, thè lưỡi liếm liếm miệng, chưa đã thèm: "Chỉ vậy thôi?"
Tiêu Tấn nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cậu: "Vì em bé, nhịn chút."
Yến Trình có hứng, Tiêu Tấn cũng muốn.
Yến Trình nói: "Phải nhịn mười tháng ạ?"
Ngẫm nghĩ, tính ra cũng không lâu đến thế, dù sao khi mang thai hai tháng cậu và Tiêu Tấn...
Cũng may em bé kiên cường, không bị họ đâm rơi.
Yến Trình nóng mặt, bụng càng lúc càng lớn, mỗi lần cậu muốn thân thiết với Tiêu Tấn, nghĩ đến mình không phải là một mình, ôm bụng muốn làm cùng Tiêu Tấn, sự xấu hổ trong lòng cậu không thể khiến cậu tiếp tục nữa.
Cậu đẩy Tiêu Tấn ra, sắc mặt ửng đỏ: "Thôi, chúng ta tỉnh táo lại đi, anh còn phải lái xe, em phải chăm em bé."
Yến Trình làm như thật: "Nhưng phải nhớ sau này phải bù lại."
Cậu đỏ mặt khi nói những lời này, nhưng đối mặt với Tiêu Tấn cậu lại luôn luôn thẳng thắn thành khẩn, không che giấu điều gì.
Tiêu Tấn buồn cười, em nhớ kỹ đấy.
Yến Trình lầm bầm bên tai Tiêu Tấn.
"Em thèm khát cơ thể anh đấy, có em bé cũng thèm khát."
Câu này Yến Trình nói đến là hùng hổ, thanh niên trẻ tuổi nhìn trông trong sáng ngây thơ lại to gan như vậy, Tiêu Tấn không khẩu thị tâm phi được.
Thích vô cùng.
Yến Trình nói: "Nợ một lần bù hai lần."
Tuy người mệt là mình nhưng Yến Trình vẫn muốn.
Tiêu Tấn bóp mặt cậu, Yến Trình vỗ trán một cái: "Phải mua thêm đồ dùng hàng ngày, lỡ đâu lần sau lại làm ra hạt giống thứ hai thì sao?"