*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Anh..."
Yến Trình nhìn Tiêu Tấn, ba chữ đồ ấu trĩ thiếu chút nữa bật thốt lên.
Thanh niên kiếm khách hào hoa phong nhã vòng quanh thanh niên độc tiên gọi tới gọi lui, Tiêu Tấn mặt trầm như nước, thật ra đã chờ đến độ sốt ruột.
Kiếm khách nhảy xuống trước mặt độc tiên, lẳng lặng nhìn cậu.
Dân mạng không đành lòng.
[ Có người ở trong game ấn giúp không, để Yến Yến bắn pháo hoa đi! ]
[ Đội ấn giúp ở đâu rồi ~]
[ Đại boss XJ còn để riêng một giao dịch pháo hoa cho Yến Yến, tui nghĩ lần trước Yến Yến cho Kẻ điên một cái, không thể nào không thể nào không phải như tui nghĩ đó chứ? ]
[ Đại boss XJ đồ hay ghen ha ha ha ha ha ha. ]
Yến Trình vừa muốn tặng pháo hoa cho nhân vật của Tiêu Tấn, bên tai bỗng nhiên vang lên mấy tiếng leng keng leng keng.
Ánh kiếm lóe lên trong pháo hoa, tầm mắt Yến Trình tối sầm lại, hình ảnh game trở nên mờ mịt. Tiếp đó kiếm khách bên cạnh cũng thế, hai người không hiểu có chuyện gì.
Yến Trình: "... Có chuyện gì thế?"
Bình luận.
[ Yến Yến và đại boss XJ bị trả thù rồi. ]
[ Ồ, đoán được kết cục này, đến muộn chứ không phải không có. ]
Mấy gamer mà Yến Trình không biết được là ở sever nào bay xuống cạnh thi thể tro tàn của hai người, gõ chữ.
Tao đạp phải đuôi mày: "Mẹ nó chứ, đừng show ân ái nữa, thông báo một tiếng che hết buff của ông đấy, PK cũng không được."
Game "Thần tích" này có một cài đặt vừa không hợp lý vừa biến thái, lúc người chơi bắn pháo hoa thì thông báo màu vàng chiếm hết vị trí của sever, che hết khung buff của mọi người, lúc thường thỉnh thoảng có mấy cái vẫn được, liên tục một tiếng quấy rầy người khác chơi game, gọi điện phàn nàn với nhân viên hỗ trợ khách hàng cũng vô dụng, đây là cài đặt để cho mấy người chơi lắm tiền ra vẻ kiêu căng xốc nổi ngầu lòi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình: "..."
Tiêu Tấn: "..."
Yến Trình nói: "Hồi máu đi."
Tiêu Tấn chờ thi thể của Yến Trình biến mất mới dùng tiền ấn hồi máu tại chỗ, bay đến chỗ người mới giết mình đánh trả.
Tài khoản của Tiêu Tấn là tài khoản bỏ ra giá cao để mua, trang bị rất tốt, vừa nãy không phản ứng kịp mới bị đối phương giết.
Yến Trình hồi máu liếc nhìn màn hình của Tiêu Tấn, thấy hắn đã nghiêm cẩn đánh nhau với người giết họ.
Tiêu Tấn ỷ vào ưu thế trang bị cùng với có chút kĩ năng thao tác, đối phương nhất thời không giết được hắn, đánh hắn như cạo gió vì hắn mở kỹ năng giảm thương tổn là một tia máu cũng không giảm.
Yến Trình: "..."
Tiêu Tấn dùng kỹ năng khống chế đánh chết đối phương trong một chiêu.[ Đại boss XJ tích cực ghê. ]
[ Trang bị đỉnh cấp này ấy à dùng chân cũng giết được ấy. ]
[ Ặc, đại boss XJ vẫn đang giết. ]
Yến Trình: "..."
Tiêu Tấn chờ người chơi đối diện hồi máu tại chỗ, vẫn không dừng tay, trông có vẻ đánh giết đến điên rồi.
Chuyện này...
Yến Trình mở miệng: "Thôi được rồi, qua đây em bắn pháo hoa cho anh."
Ân oán trong game là như vậy, tùy tiện thấy ngứa mắt là cũng có thể tùy ý mở hình thức báo thù, chỉ là đối phương không ngờ trang bị của Tiêu Tấn tốt như vậy, vừa nãy hắn bị giết chỉ là bất ngờ.
Đạp phải đuôi giết Yến Trình một lần, Tiêu Tấn giết đối phương mười lần, sau đó không quay đầu lại rời đi, bay qua chỗ cậu đứng.
Mặt Tiêu Tấn đầy vẻ bao che khuyết điểm, phòng live bị chọc cười, lạc thú xem người mới chơi game là như vậy, một chút việc nhỏ cũng rất tích cực, cho dù là đại boss XJ đã quen sóng to gió lớn cũng không ngoại lệ, không chịu nổi người của mình bị bắt nạt.
Yến Trình hỏi Tiêu Tấn: "Anh giận ạ?"
Hỏi xong, một chùm pháo hoa xán lạn bắn lên dưới chân kiếm khách mà Tiêu Tấn điều khiển.
Pháo hoa lộng lẫy bao quanh nhân vật, Yến Trình tìm chỗ gần vách núi non xanh nước biếc, trong game đang là buổi tối, trăng tròn vành vạnh trên trời, Yến Trình nhìn Tiêu Tấn đứng cạnh im lặng không lên tiếng, làm động tác xoa mặt với kiếm khách.
Sau đó cậu nói với dân mạng: "Hôm nay live đến đây thôi nha, tôi off trước dỗ người nào đó, ngày mai live tiếp gặp lại."
Yến Trình tắt live, tắt cả game của Tiêu Tấn.
Cậu đến gần Tiêu Tấn, hơi thở phun lên mặt hắn: "Anh vẫn giận à?"
Tiêu Tấn chỉ không thích cảm giác mình không khống chế được, nhìn nhân vật game của Yến Trình bị người khác bắt nạt có hơi giận.
Hắn thừa nhận mình ngây thơ, người yêu đương quả nhiên không có lý trí.
Yến Trình nâng mặt Tiêu Tấn lên bóp: "Không cho giận nha, lần sau chúng ta không chơi game nữa."
Tiêu Tấn không nói lời nào, Yến Trình không nhịn được cười, ôm chặt hắn như ôm một con búp bê lớn, mặt dán vào cổ hắn cọ cọ: "Anh đáng yêu quá."
Một người lúc thường chững chạc trưởng thành bởi vì game mà giận dỗi, quả thực làm cậu mở mang tầm mắt, không ngờ thật mà.
Tiêu Tấn nhìn Yến Trình chớp mắt, muốn phản bác cậu, cuối cùng chỉ sờ khóe mắt cậu: "Đi ngủ đi."
Yến Trình mím môi mỉm cười, nhắm ngay môi Tiêu Tấn hôn một cái, không tách ra ngay mà dùng tư thế thân mật mở miệng: "Không cho giận."
Tiêu Tấn nhân lúc Yến Trình dán môi đổi khách làm chủ, nâng gáy cậu lên, mùi rượu đăng đắng bao bọc người cậu, sờ thấy gáy cậu ướt át hắn mới kìm chế buông cậu ra.
Yến Trình sờ theo ngón tay hắn, vô tội chớp mắt: "Ướt rồi."
Tiêu Tấn: "..."
Hắn thấp giọng: "Đừng nói nữa."
Câu nói này quả thực là khiêu chiến năng lực kiềm chế của hắn, Yến Trình nói thật ra hắn có thể, nhưng nghĩ đến lời bác sĩ căn dặn, cậu đành nhịn.
Bác sĩ nói có lẽ kỳ phát tình của cậu sắp đến, gần đây phải để ý chút.
Hai người ôm nhau thỉnh thoảng hôn một cái an ủi nhau, qua một lúc lâu mới quay về phòng của mình. Yến Trình sờ chỗ trống rỗng bên giường, làm động tác cắt cổ, ảo não cơ thể đáng thất vọng, sao mà vẫn chưa phát tình chứ.
*
Sớm hôm sau, Yến Trình dậy lau gáy ướt sũng, dùng từng tờ từng tờ giấy một.
Cậu không dùng thuốc ức chế theo lời bác sĩ dặn, chỉ dùng băng dính cách mùi dán lên tuyến thể, sau đó mới live như thường lệ, buổi sáng chỉ live hai tiếng rồi offline.
Buổi trưa Tiêu Tấn phải đến khu công nghiệp, bữa trưa hai người không thể ăn với nhau, tiễn người đàn ông có công việc đi, Yến Trình định ngủ trưa rồi buổi chiều tiếp tục live stream, chơi với tiểu Bạch một lát, WeChat lại có tin nhắn của hàng xóm ba Yến. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Tiểu Trình có online không? Nhà cháu có chuyện rồi!"
Yến Trình vừa vuốt lông mèo vừa gõ chữ: "Làm sao vậy ạ?"
"Vợ cũ của ba cháu đến nhà quậy phá, bây giờ ầm ĩ lắm, giọng lại to, ở ngoài cũng nghe thấy hết."
Yến Trình nghĩ cái là đoán được mấy phần, tính cách ba Yến hiền lành, thậm chí hiền lành đến độ mềm yếu, không thể mắng ai, cậu chỉ đành thả tiểu Bạch xuống, mặc cái áo khoác rồi gọi tài xế đưa mình đến khu chung cư bên kia.
Yến Trình vừa mới lên tầng, chưa đi ra cửa thang máy đã nghe thấy giọng chanh chua của Lưu Cần Nhã xuyên qua không khí thẳng tới màng tai.
Lưu Cần Nhã không cho ba Yến đóng cửa, nhất định phải ở ngoài cửa cãi nhau.
Ba Yến thấy Yến Trình đến, sắc mặt có chút lúng túng.
Yến Trình quay đầu hỏi Lưu Cần Nhã: "Bà đứng nói ở đây bao lâu rồi?"
Lưu Cần Nhã chẳng hề khách sáo với cậu: "Chuyện của vợ chồng tao mày dính líu cái gì?!"
Yến Trình thản nhiên nhìn ba Yến một cái, ông không tránh né ánh mắt của cậu.
Cậu vững tâm, nói: "Ba tôi đã ly hôn với bà, giấy trắng mực đen đóng dấu rồi, sao tôi không biết bây giờ tôi có mẹ kế nhỉ?"
Lưu Cần Nhã mắng ba Yến: "Đây là thằng con ngoan mà ông dạy à? Miệng lưỡi trơn tru đấy, tôi thấy nó khuyến khích ông hạ quyết tâm ly hôn với tôi đúng không?"
Yến Trình nhìn sắc mặt âm trầm của ba Yến, lắc đầu: "Bà quý nhân hay quên chuyện xưa quá nhỉ, ban đầu là bà chủ động mở miệng đòi ly hôn, ba tôi là người hiền lành, cuối cùng cũng đành ly hôn thuận theo yêu cầu của bà. Ông ấy thứ nhất không bạc đãi bà, thứ hai sau khi ly hôn cũng không quấy rầy cuộc sống của bà, sao giờ bà lại xuất hiện ở đây lải nhải? Hàng xóm coi như trò cười đấy, bà đang quấy rầy ba tôi."
Mặt Yến Trình lạnh tanh: "Nếu bà cứ khăng khăng dây dưa tiếp, tôi sẽ dùng lý do quấy rối để báo cảnh sát."
Lưu Cần Nhã chỉ vào cậu, đôi môi run cầm cập.
Yến Trình chắn trước mặt ba Yến, ngăn cản cái tay muốn chỉ trỏ của Lưu Cần Nhã.
Đến khi Lưu Cần Nhã rời đi cậu mới bảo ba Yến vào nhà, đóng cửa, nhìn căn nhà to lớn quạnh quẽ xuất thần.
Cậu vào bếp rót hai cốc nước ấm, đưa một cốc cho ba Yến: "Ba không sao chứ?"
Ba Yến lắc đầu: "Đàn ông đàn ang như ba thì sao được."
Yến Trình không nói lời nào, ba Yến cũng yên lặng.
Chốc lát sau, ba Yến mới mở miệng: "Ba có lỗi với con, ba quá nhu nhược..."
Sắc mặt Yến Trình bình tĩnh: "Ba không sao là được."
Ba Yến nhìn cậu, lòng cũng khó chịu.
Trước đây ba Yến không như vậy, từ khi mẹ Yến Trình chết bệnh, ông làm gì cũng cẩn thận.
Ba Yến đã từng bận việc lơ là gia đình, đến nỗi sau khi mẹ Yến Trình trở bệnh nặng cũng không thể bầu bạn với bà, cuối cùng cũng chỉ ở bên bà lúc cuối đời. Sợ giẫm vào vết xe đổ, sau đó ông đối xử với phụ nữ trong nhà cẩn thận từng li từng tí một, lùi lại lùi nữa, nhịn được đến đâu thì nhịn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Yến Trình không biết ba Yến có khúc mắc.
Lưu Cần Nhã đến quậy phá, ba Yến biết Yến Trình chưa ăn đã đến, lòng hổ thẹn, định hẹn giờ đi khám bác sĩ tâm lý.
Yến Trình sững sờ: "Cần con hẹn trước bác sĩ giúp ba không?"
Ba Yến vội vã từ chối: "Không sao không sao, ba sắp xếp được, không thể cứ phiền con bận tâm mãi."
Yến Trình nhìn ông: "Cho dù có chuyện gì, ba vẫn là ba con."
Ba Yến ừ một tiếng, gật đầu liên tục.
Bây giờ ba Yến đã không còn dồn hết sức cho việc kinh doanh như trước, vợ đi rồi mới biết cái gì quý giá, tiền đủ sống là được.
Ông định thần nhìn Yến Trình, quay vào bếp chuẩn bị bữa tối, vì vậy cậu ăn bữa tối xong mới về.
Trên đường Yến Trình gọi điện cho Tiêu Tấn, về đến nhà là cứ ngồi tra thông tin bác sĩ tâm lý.
Tiêu Tấn về thấy thế, Yến Trình mới nói chuyện ba Yến muốn đi khám cho hắn biết.
Hắn nói: "Để anh xếp lịch."
Yến Trình hơi khó chịu, nhưng cảm giác này lại tiêu tan, co chân lại, ngồi trên ghế không lên tiếng.
Tiêu Tấn ôm lấy cậu: "Đừng nhíu mày."
Yến Trình nói: "Em chỉ thấy không thoải mái."
Cậu được Tiêu Tấn dùng tư thế ôm trẻ con ôm vào trong lòng.
Tiêu Tấn đặt tay lên ấn đường Yến Trình xoa xoa.
"Đừng nhíu mày."
Yến Trình than thở: "Anh đừng đối xử tốt với em quá, không thì sau này em coi trời bằng vung, em ngồi lên đầu anh đấy."
Tiêu Tấn không lên tiếng, bởi vì Yến Trình vung thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn được.
Cái gì Tiêu Tấn cũng có, Yến Trình chỉ có một mình hắn.
Tác giả có lời muốn nói: đại boss XJ cũng có mặt xấu xa nha nha.