*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Tấn vẫn không tin mình đang ốm, Yến Trình không yên lòng để hắn làm việc một mình, buổi sáng phát sóng trực tiếp, còn lưu ý trạng thái của hắn.
Cậu bồi hồi vài vòng ở ngoài phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, tay còn cầm nhiệt kế điện tử.
Tiêu Tấn ngẩng đầu khỏi văn kiện, góc cạnh gương mặt rất sắc bén, chắc là bị ảnh hưởng của sốt cao, đôi mắt thâm trầm hơn lúc thường, có chút cảm giác sương mù ẩm ướt.
Yến Trình đi tới trước mặt hắn, nghiêm túc nói: "Đo nhiệt độ xem, nếu sốt thì nghỉ sớm, mời bác sĩ đến đây khám."
Tiêu Tấn giơ tay kéo Yến Trình ngồi xuống, kề mặt vào cổ cậu, nhiệt độ môi thở ra nóng bỏng.
Yến Trình nhận ra được lúc Tiêu Tấn nghiêng người ôm lấy mình, chốc chốc lại chạm môi.
Cổ cậu rất ngứa, lúc thường Tiêu Tấn không làm hành động như vậy lúc làm việc, làm sao mà quấn người như vậy chứ, như mắc phải chứng khát khao da thịt.
Yến Trình nghiêm túc đặt nhiệt kế lên trán Tiêu Tấn, tích một tiếng để đo.
Kỳ lạ là, Tiêu Tấn sờ thì nóng bỏng, nhiệt độ thực tế chỉ ở phạm vi sốt nhẹ. Nhưng Yến Trình không thấy mỗi nhiệt độ nóng mà ánh mắt cũng không giống bình thường.
Cậu nâng gương mặt ở cổ mình lên, sờ gương mặt sắc bén của Tiêu Tấn: "Để em gọi AI thông báo cho bác sĩ đến đây nhé."
Mới nói một câu ngắn ngủi, Tiêu Tấn hôn môi Yến Trình, gần như là một động tác gặm, quả thực quá kỳ lạ!
Cậu túm lấy bàn tay đang đặt ở gáy mình của Tiêu Tấn: "Bình tĩnh chút, bác sĩ đến ngay, em dìu anh về phòng nghỉ ngơi trước."
Tiêu Tấn cảm thấy Yến Trình trước mắt như một miếng bánh ngọt siêu lớn ngọt ngào, hắn không thích ăn bánh ngọt, bao gồm tất cả đồ ngọt, mà nếu như mùi hương là từ trên người Yến Trình tản ra... (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn nuốt nước miếng, không hiểu sao cảm thấy khát nước, đói bụng, mơ hồ có kích động muốn đập phá. Hắn nghĩ mình quả thật là lạ, mà Tiêu Tấn không đoán ra bản thân đến tột cùng là làm sao.
Như Tiêu Tấn đoán, bác sĩ đến biệt thự rồi khám cho Tiêu Tấn, pheromone khắp phòng tung bay làm cho anh nhíu chặt mày.
Biểu cảm của Tiêu Tấn nhàn nhạt, hắn tùy ý phát tán pheromone mà e rằng bản thân mình cũng không phát hiện.
"Ngài Tiêu, ngài đến kỳ mẫn cảm rồi."
Yến Trình ở cạnh vừa đi tới đi lui vừa toát mồ hôi phản ứng lại: "Kỳ mẫn cảm?"
Biểu cảm của bác sĩ như thường, ánh mắt như thể khuyên họ ngủ một giấc là xong. Có điều Yến Trình chưa bị đánh dấu vĩnh viễn, Tiêu Tấn muốn cưỡng ép đánh dấu theo nhu cầu của mình là không thể.
Anh hắng giọng một cái: "Hàng năm ngài Tiêu đều dùng thuốc ức chế, cộng thêm bản thân nỗ lực kiềm chế, từ khi sau khi trưởng thành là chưa từng xuất hiện kỳ mẫn cảm."
Bác sĩ đảo mắt nhìn hai người, cảm khái yêu đương tốt thật đấy.
Người mà yêu đương ấy à, đến cả loại siêu cấp cuồng công việc như Tiêu Tấn này cũng hai lần đến kỳ mẫn cảm, cuối cùng cũng coi như giống Alpha bình thường mà không phải máy làm việc lạnh như băng.
Cứ kiềm chế hiện tượng sinh lý tóm lại cũng không tốt.
Yến Trình a một tiếng, cậu quay đầu lại nhìn Tiêu Tấn, nói: "Em đưa bác sĩ xuống nhà trước."
Vì vậy cậu mượn cớ rời đi, hai má còn nóng bừng, ở trong căn phòng toàn pheromone chẳng khác gì chưng cậu lên.Khác nhau là cậu chưa chín, mặt và cổ đã hơi đỏ lên rồi.
Bác sĩ đi ra ngoài cửa, quay đầu nhìn cậu nói: "Về nhớ quan tâm đến cảm xúc của ngài Tiêu, để ý phản ứng cơ thể nhé. Cho dù đến mức độ này, tôi thấy lực khống chế của anh ấy rất tốt, chỉ là kìm nén quá không tốt cho sức khỏe."
Yến Trình nghe lời dặn dò của bác sĩ, tiễn người đi, lúc về phòng Tiêu Tấn vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm cẩn bất biến, thấy Yến Trình vào mới buông lỏng.
Yến Trình tới gần, nhăn mũi: "Pheromone của anh nồng quá, hun em sắp ngất luôn rồi."
Cậu nói chuyện mà thở hổn hển, tim đập nhanh hơn, da thì đỏ lên.
Yến Trình đứng trước mặt Tiêu Tấn, dắt hắn đến phòng ngủ, loạt xoạt chọn lựa trong túi đồ, quay lưng với Tiêu Tấn, giọng nói nhẹ nhàng: "Lúc này anh thử xem thích mùi nào được đấy."
Đống áo mưa trên tay Yến Trình vung vãi xuống giường, người bị sức mạnh nào đó lật lại ngã xuống gối, trong đồng tử màu nâu xuất hiện không chỉ một cái bóng, cái bóng chậm rãi hợp lại thành một, khuếch đại trước mắt. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu rên lên một tiếng, Tiêu Tấn mở miệng cắn cậu, ngậm lấy đôi môi mềm mại.
Rượu Absinthe phủ xuống, Yến Trình vội vàng nhét áo mưa vào tay Tiêu Tấn: "Đừng, đừng quên."
Viền mắt Tiêu Tấn ửng hồng, hắn không nhận bao.
Yến Trình đẩy hắn một cái, nói đứt quãng: "Thử, thử xem."
Không phải mua chơi, dù không cần thì Tiêu Tấn cũng rửa sạch cho cậu.
Mua cũng mua rồi, không thể lãng phí nha.
Tiêu Tấn vẫn không nhận, cúi đầu, cắn chặt, Yến Trình cho hắn cắn một phần, mình thì chầm chậm xé ra.
*
Gáy Yến Trình đau từng cơn, dù có gối che chở nhưng cậu vẫn mơ màng, sắp chấn động não đến nơi.
Phòng ngủ bừa bộn, đồ vứt lung tung, cùng với túi đóng gói đủ màu, đều có vết tích đã sử dụng.
Tiêu Tấn nói có thể dùng hết, thật sự không phải chỉ nói suông.
Áo mưa nhỏ phồng lên thành áo mưa to, hỏng thì thay cái mới, không mua thì không biết, mua rồi mới giật mình, Tiêu Tấn là người thích áo mưa!
Điên mất rồi!
Yến Trình mỏi tay kéo chăn che mặt, toàn thân toát mồ hôi mà không chịu thò đầu ra.
Cuống họng như bị thiêu cháy, vừa khàn vừa khát.
Tiêu Tấn không biết đi đâu rồi.
Yến Trình ngơ ngác, muốn gọi lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
Tiêu Tấn cầm khay trên tay, bưng cháo và nước vào.
"Uống đi."
Giọng Tiêu Tấn cũng chẳng khá hơn là bao, nặng nề trầm thấp. Yến Trình tưởng là hắn vẫn chưa khỏe, lúc được bón thì hỏi vài câu, hắn đặt tay lên gáy cậu, chỉ chạm nhẹ một cái.
Ăn hết cháo, miệng Yến Trình á một tiếng: "Tiêu Tấn, anh thuộc giống chó à..."
Coi cậu là xương để cắn hả?
Yến Trình hoài nghi cổ mình bị cắn hỏng.
Ánh mắt Tiêu Tấn đầy vẻ áy náy, hắn liếm đi một hạt cháo ở khóe miệng Yến Trình.
Yến Trình phát hiện hơi thở của hắn vẫn nặng nề, nghĩ mà sợ rụt cổ một cái.
"Anh..."
Tiêu Tấn nói: "Sau này mua nhiều chút."
Yến Trình mở to mắt, Tiêu Tấn nói: "Vị cam hợp với em."
Chua chua ngọt ngọt, hòa với mùi pheromone của Yến Trình rất ngon miệng.
Yến Trình đỏ mặt, vội thò người mở tủ đầu giường.
Người cậu mềm nhũn, không có chút sức, lao lực mở tủ mới nhìn thấy túi mua sắm bị lật lung ta lung tung, Tiêu Tấn chỉ lấy mỗi mùi cam ra dùng.
"..."
Cậu vươn tay vỗ nhẹ gò má Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn cho Yến Trình đánh:?
Yến Trình không đánh đau, như mèo cào, không bằng sức cào của tiểu Bạch. Cậu không có móng vuốt như tiểu Bạch, cào khá ngứa.
Tiêu Tấn không khống chế được, Yến Trình cũng không cào xước da hắn, dù sao thì cậu không có chỗ nào là lành lặn.
Yến Trình cúi đầu yên tĩnh ăn cháo, Tiêu Tấn bón một thìa thì ăn một thìa. Ăn hết bát cháo vào bụng, cậu mới hỏi: "Anh cảm thấy thế nào rồi?"
Yến Trình không biết kỳ mẫn cảm của Alpha kéo dài bao lâu, cậu bị đánh dấu tạm thời lần nữa, cảm xúc ỷ lại đối phương rất mãnh liệt.
Lòng bàn tay dán lên trán Tiêu Tấn: "Không nóng."
Cậu chui vào trong chăn, hôm qua cậu quả thực như một miếng thịt rửa sạch sẽ bị đặt trên vỉ nướng nóng lật qua lật lại.
Nhiệt độ của Tiêu Tấn quả thực thiêu chết người mà!
Hai người chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, tình huống của Tiêu Tấn ổn định rồi hắn mới lau sạch cho Yến Trình, xuống nhà lấy đồ ăn, ngay cả phòng ngủ cũng không cho AI vào quét tước.
Yến Trình ăn uống no đủ, nằm trong chăn ấm áp buồn ngủ, không nhấc nổi mí mắt.
Cậu quay đầu liếc nhìn Tiêu Tấn, đối phương cũng nằm xuống cùng cậu.
Tiêu Tấn vòng tay qua chăn: "Ngủ đi."
Yến Trình mơ màng vâng một tiếng, lí nhỉ hỏi: "Anh thì sao..."
Tiêu Tấn chờ Yến Trình ngủ, ngủ với cậu một lát. Sau ba tiếng Tiêu Tấn cho IA vào thu dọn đồ vật linh tinh trong phòng, tiểu Bạch đứng ở cửa nhìn dáo dác, Tiêu Tấn nhấc gáy nó lên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Chờ em ấy tỉnh ngủ thì chơi."
Tiểu Bạch kháng nghị không có hiệu lực, bị Tiêu Tấn bỏ vào phòng mèo, cào đồ chơi mèo cho hả giận.
Bác sĩ gọi điện thoại hỏi tình huống của Tiêu Tấn, hắn nói thật tình huống của mình.
Hắn mơ hồ có cảm giác trong cơ thể có cơ quan nào đó mở ra, đối với Yến Trình không có lý trí như lúc thường.
Bác sĩ nói: "Đây là do hormone trong cơ thể anh quấy phá, lúc kỳ mẫn cảm táo bạo hơn lúc thường, chịu đựng chút là qua ấy mà."
Tiêu Tấn: "... Ừ."
Bác sĩ lại nói: "Không phải ý bảo anh cứ nhịn mãi, Alpha và Omega hỗ trợ lẫn nhau, chậm rãi tự điều chỉnh theo tình huống của cậu ấy là được."
Sau đó bác sĩ gửi ít thuốc đến, Tiêu Tấn uống thuốc, ngồi ở phòng sách mấy tiếng rồi mới vào phòng ngủ xem Yến Trình thế nào.
Yến Trình ngủ sâu, không bị sốt, mùi thơm hoa cơm cháy trôi nổi trong phòng, như một loại tín hiệu nào đó.
Pheromone nồng nặc làm Yến Trình trong giấc mộng giật mình, đôi mắt chưa mở đã bị bế lên, như bay trên trời.
Hai ngày nay Yến Trình ngủ, đến giờ là Tiêu Tấn cho cậu ăn, không đói khát, có điều là tiêu hao thể lực, cần ngủ bù.
Tiêu Tấn chưa kết thúc kỳ mẫn cảm, nhịn hai ngày rồi hôm nay cảm thấy không được bình thường, vốn không muốn quấy rầy Yến Trình mà không như mong muốn, lúc mấu chốt đàn ông không tin được vào bản thân mình.
Nước lên thì thuyền lên, Yến Trình như một cái lá giữa gió bão, trôi nổi bồng bềnh, bất cứ lúc nào cũng bị nước biển xô nát bét.
Cậu liếc nhìn túi mua sắm trên bàn, đầu như bị mở ra, ngây ngốc nghĩ Tiêu Tấn lấy ở đâu ra.
Nguyên một túi bóng bay mùi cam.
Tiêu Tấn cúi người xuống, nhìn lông mi ướt át của Yến Trình: "Phiền Trình Trình phải giúp anh một tay."
Yến Trình: "Anh, anh vẫn chưa khỏe hả?"
Cậu đã tỉnh hẳn, ngước mắt lên, vội ôm chặt cổ Tiêu Tấn để khỏi ngã xuống.
Tiêu Tấn hôn mũi cậu: "Trình Trình vị cam."
Yến Trình nghe mà muốn từ chối.
Tiêu Tấn miệng thì nói làm phiền, trên thực tế không khiêm tốn chút nào.
Yến Trình nghe đến cam là muốn đánh người.