*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bác sĩ đề nghị xong, tặng kèm nụ cười hòa ái hiền lành chuyên nghiệp, Tiêu Tấn im lặng.
Hắn đi vào phòng bệnh Yến Trình đang nằm, cậu chịu đựng sự giày vò của kỳ phát tình, giờ khắc này người đầy mồ hôi.
Phòng bệnh cách ly rất tốt, pheromone nồng nặc bị ngăn cách ở bên trong, vừa vào phòng, mùi hoa cơm cháy thuộc về Yến Trình nhất thời làm cuống họng Tiêu Tấn lạnh lẽo.
Kỳ phát tình tùy thuộc vào từng người, chưa chắc mọi Omega đều có kỳ phát tình giả, mà Omega trải qua sẽ bị giày vò hơn kỳ phát tình bình thường.
Omega vào trạng thái phát tình giả không thể đánh dấu hoàn toàn, chỉ có thể để Alpha đánh dấu tạm thời để giảm bớt giày vò và đau khổ trong giai đoạn này.
Quần áo trên người Yến Trình bị cậu kéo xộc xệch, năm giờ sáng ở bệnh viện, một tiếng ngắn ngủi đã khiến cậu gần như đánh mất lý trí, ôm đồ bên cạnh khóc suốt, nhiều lần dùng cơ thể cọ tất cả đồ đạc.
Tiêu Tấn bước đến, ôm người sắp rớt xuống giường vào trong lòng, Yến Trình nắm chặt cánh tay của hắn như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, ý thức phản ứng thuận theo cơ thể của cậu. Cậu không thèm nhìn Tiêu Tấn, dùng sức hít lấy mùi pheromone mà hắn toả ra, run rẩy mở miệng: "Đánh dấu em, đánh dấu em..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lúc này e rằng Yến Trình không biết người xuất hiện ở trước mặt cậu là ai, Tiêu Tấn khẽ nâng gương mặt ướt át mồ hôi lên, sờ gáy của cậu.
"Trình Trình biết anh là ai không?"
Yến Trình nỗ lực mở to mắt, tầm mắt mơ hồ từ trần nhà trắng như tuyết chầm chậm chuyển đến mặt Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn không vội đánh dấu tạm thời, nâng mặt Yến Trình lên kiên trì chờ.
Pheromone rượu Absinthe trở nên nồng nặc, so với hoa cơm cháy vô hại thơm ngọt, pheromone Alpha dùng sự bá đạo và nhiệt liệt của nó áp chế và an ủi Yến Trình đang nóng nảy.
Yến Trình nóng ruột, kiểu an ủi chầm chậm này làm cho cậu thiếu kiên nhẫn, ngón tay có vết chai mỏng của Tiêu Tấn ma xát gáy làm cho cậu ngứa, hoa cơm cháy trôi nổi trong không khí vô cùng nóng nảy.
Tiêu Tấn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Trình Trình xem anh là ai."
Yến Trình thật sự thấy phiền, khóe mắt vẫn chảy nước mắt, Tiêu Tấn hỏi cậu như thế, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt.
Đầu óc của cậu không thể nghĩ Alpha đang truyền đạt yêu cầu gì với cậu vào giờ phút này, mặc dù cậu đã khó chịu không nhịn được, vẫn phải cố vắt óc nghĩ người đàn ông trước mặt là ai.
Cậu mơ màng mở miệng: "Tiêu, Tiêu Tấn!"
Nói xong, cậu rất đau khổ cắn chặt hổ khẩu của Tiêu Tấn không buông, rầu rĩ nói: "Alpha xấu xa, Tiêu Tấn xấu xa..."
Cậu lên án đối phương xấu xa, mắng hắn xấu, mắng hắn không đánh dấu mình.
Ngón tay đặt trên tuyến thể của Yến Trình khẽ nhấn một cái, cậu ngậm miệng, người căng thẳng rồi nhanh chóng mềm xuống, ngồi phịch ở trong lòng Tiêu Tấn rầm rì.
Tiêu Tấn dùng sức sờ tuyến thể, mặt Yến Trình đỏ bừng, ánh mắt nhìn hắn nóng rực, muốn nói lại thôi.
Pheromone thơm ngọt tao nhã bao vây lấy mỗi một tấc da thịt Tiêu Tấn, Yến Trình híp mắt hưởng thụ, cảm giác nhói đau ở gáy làm cho ngũ giác của cậu nhạy cảm hơn bình thường, cảm nhận chân thật từng cảm giác mà Tiêu Tấn mang đến cho cậu.
Mùi rượu Absinthe bá đạo mà lại dịu dàng chậm rãi chui vào mũi miệng phế phủ của cậu.
Yến Trình mơ hồ, hai má và cổ ửng hồng hình thành sắc thái đối lập rõ ràng so với lòng bàn tay của Tiêu Tấn, cậu gọi tên hắn, mơ màng rối loạn, khóc không thành tiếng.
Tiêu Tấn xoay người cậu lại, cậu nghiêng mặt sang bên, cọ cọ cái gối mềm mại.Cậu như một con dê con bị cạo lông, thớ thịt mềm mại nhất bị phơi ra trước mắt thợ săn.
Mà "Alpha xấu xa, Tiêu Tấn xấu xa" cũng đổi thành "Alpha tốt, Tiêu Tấn tốt".
Tình huống của Tiêu Tấn không tốt hơn Yến Trình chút nào, pheromone là mùi hương đặc biệt nhất khi phân hóa, lúc này tỏa ra ngoài chẳng khác gì hành vi mời gọi.
Cổ khô khốc, hắn liếm môi.
Yến Trình ở trong lòng Tiêu Tấn điếc không sợ súng lộn xộn, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi làm ướt gối.
"Tiêu Tấn, Tiêu Tấn..."
Tiêu Tấn nắm chặt tay cậu, giọng trầm thấp: "Anh đây."
Giọt mồ hôi trên trán Tiêu Tấn trượt xuống gáy Yến Trình, mồ hôi bao bọc pheromone nồng nặc, cậu run cầm cập, khóc nức nở, nói cho hắn biết cậu khó chịu.
"Khó chịu chết mất..."
Lời nói ra, Tiêu Tấn trầm thấp cười một tiếng.
Tiêu Tấn nói: "Không chết được."
Nói xong, hàm răng trong khoang miệng không kìm chế nổi cơn khát khao cắn xuống, cắn sâu xuống từng chút từng chút, nhắm ngay chỗ bị ngón tay sờ đỏ ửng, chầm chậm mà kiên định cắn vào da thịt mềm mại.
Như một con dã thú cắn chặt cổ con mồi nhỏ.
Yến Trình thấy hoa mắt, hàm răng phập vào gáy, trong nháy mắt pheromone Alpha thẩm thấu, linh hồn cậu có cảm cảm giác thăng thiên.
Mờ mịt, hư không, trôi nổi, lại thỏa mãn. Linh hồn thoát ly khỏi cơ thể, cậu không ngừng run rẩy.
Tiêu Tấn cắn sâu, không biết bao lâu sau hắn mới há miệng ra, không ngại phiền phức lau chỗ gáy bị cắn.
Ánh mắt Tiêu Tấn cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, hắn buông Yến Trình ra, xoa đầu cậu, co một chân ngồi cạnh cậu trông coi.
Tiêu Tấn chờ Yến Trình thích ứng quá trình bị đánh dấu tạm thời này.
*
Mãi đến tận khi Yến Trình ngừng run, khóe mắt cũng không chảy nước mắt nữa, ý thức trở lại, cậu ngước mắt lên chạm phải tầm mắt ngưng trên người mình của Tiêu Tấn.
Cậu run lên, tay đặt hờ trên gối bị Tiêu Tấn nắm chặt.
Tiêu Tấn nhìn cậu: "Đỡ hơn chưa?"
Yến Trình bị bắt nạt đến là thảm, khuôn mặt ướt át, không nhận rõ đâu là mồ hôi đâu là nước mắt đâu là nước miếng chảy ra lúc ý thức tan rã vừa nãy.
Tại sao vào giờ phút thế này lại chảy nước miếng?!
Yến Trình hít mũi một cái: "Em muốn đi tắm."
Tiêu Tấn ôm cậu lên, đặt lên bồn rửa tay trong phòng tắm, xả nước vào bồn tắm, quay đầu lại đã thấy Yến Trình tự giác rửa sạch sẽ.
Yến Trình giơ tay che, Tiêu Tấn cố ý nhìn mãi, cậu nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Anh nhìn gì thế?"
Lúc đấu kiếm chẳng thẹn thùng chút nào, nhưng lúc này cậu vừa mới bị đánh dấu tạm thời xong, thể lực và tinh lực vẫn chưa khôi phục. Vốn dĩ so với Tiêu Tấn, kích thước của cậu đã không bằng hắn, hiện tại trạng thái không được, cậu càng không muốn để hắn nhìn thấy. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn liếc mắt một cái, Yến Trình hừ một tiếng, giơ tay ra, được đối phương ôm vào trong bồn tắm.
Cậu nói: "Nhìn thì nhìn đi."
Một ánh mắt của Tiêu Tấn mà Yến Trình đã không chịu được, lẽ nào đây chính là ma lực của đánh dấu?
Cậu sờ gáy, Tiêu Tấn cắn quá sâu, cậu có thể sờ thấy dấu răng.
Yến Trình nói: "Anh mạnh quá!"
Tiêu Tấn: "..."
Tiêu Tấn tắm rửa chà lưng cho Yến Trình, hầu hạ tắm rửa xong còn hầu hạ cậu ăn.
Trời đã sáng trưng, một ngày một đêm không ngủ, tinh thần của Yến Trình vẫn rất tốt. Có lẽ do vừa mới bị đánh dấu tạm thời, bị Tiêu Tấn ảnh hưởng nên hắn đi đâu ánh mắt cậu theo đến đó.
Chín giờ rưỡi sáng bác sĩ đến khám cho Yến Trình, hỏi triệu chứng của cậu sau khi bị đánh dấu tạm thời để ghi chép, bảo cậu ngủ một giấc, ít nhất ở lại viện quan sát một ngày.
Tiễn bác sĩ đi, Yến Trình ôm đầu gối ngồi trên ghế salon, Tiêu Tấn bảo cậu nằm lên giường nghỉ ngơi.
Yến Trình lắc đầu: "Em không ngủ được."
Cậu theo thói quen giơ tay tiếp tục sờ gáy, cảm giác này rất kỳ diệu, chỗ đặc biệt trên cơ thể bị đánh dấu ký hiệu của một người khác, mình không còn là mình, bị người khác đoạt lấy chỗ riêng tư nhất.
Yến Trình tha thiết mong chờ nhìn Tiêu Tấn: "Anh dỗ em ngủ đi."
Đối phó với Tiêu Tấn, thủ đoạn làm nũng của Yến Trình càng ngày càng tinh tiến.
Tiêu Tấn nào biết dỗ ngủ, im lặng.
Yến Trình há miệng: "Thôi."
Cậu nằm lên giường, lấy máy truyền tin ra định lướt mạng.
Chỗ bên người lõm xuống, Yến Trình liếc nhìn bên cạnh, cười híp mắt tự giác lăn vào trong lòng Tiêu Tấn, vùi mặt ở cổ hắn, ngửi pheromone nhàn nhạt của hắn.
Yến Trình hít mũi như chó con, Tiêu Tấn không thể không ấn chặt cậu lại.
Sau khi bị Alpha đánh dấu, Omega có thay đổi tâm lý nhất định.
Tiêu Tấn có năng lực tự kiềm chế mạnh hơn so với người bình thường, trải qua đánh dấu tạm thời, khát vọng chiếm hữu Yến Trình còn sâu đậm hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn tự động coi cậu là một phần trọng yếu của mình, cậu là của hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn nắm hờ gáy Yến Trình: "Yên tĩnh, nghỉ ngơi."
Yến Trình từ chối.
Một nụ hôn nóng bỏng khiến cậu mất công tốn sức mở miệng, ngay cả khóe miệng hắn cũng không buông tha. Cậu bị sặc ho khan, chân răng mỏi.
Nụ hôn của Tiêu Tấn đột nhiên trở nên cực kỳ nóng cháy, Yến Trình háo sắc đến mấy cũng không chống đỡ được.
Cậu mềm nhũn co quắp ngã: "Anh lạ thật đấy!"
Có lúc nào hôn nhau như vậy chưa? Số lần họ hôn nhau cũng không nhiều mà!
Tiêu Tấn nhìn cậu, chỗ ướt át ở đôi môi phần lớn là nước miếng của Yến Trình: "Anh rất bình thường."
Yến Trình hôn xong đàng hoàng lại, không nói lung tung nữa.
Tiêu Tấn nhẹ giọng: "Ngủ đi."
Yến Trình vẫn không chịu: "Vậy em chơi một lát, mười phút nữa ngủ."
Tiêu Tấn chỉ có thể cho cậu chơi thêm mười phút.
Yến Trình mở Weibo ra, nhận được rất nhiều ảnh dân mạng chụp trong buổi tiệc, cậu xem từng tấm từng tấm, đăng bài tỏ vẻ mình rất vui khi được tham gia buổi tiệc.
Với bài đăng lan truyền khắp mạng cùng với câu chuyện sếp tổng bá đạo theo đuổi vợ được bới ra từ bài đăng, Yến Trình không phủ nhận, còn tìm được không ít fanfic và ảnh ở trên diễn đàn, xem còn rất hăng say.
Tiêu Tấn xem đồng hồ, còn 3 phút.
Yến Trình bỗng nhiên á một tiếng, ấp úng, tai nhanh chóng đỏ ửng lên.
Tiêu Tấn tưởng là cậu không khỏe, Yến Trình đẩy bàn tay đang sờ trán mình ra.
"Em không toả nhiệt!"
Yến Trình đỏ mặt, có một nhà văn tự xưng là không có tiếng tăm đăng truyện lái xe của cậu và Tiêu Tấn dưới dạng ảnh lên Weibo.
Ồ ồ ồ? Đây là tư thế gì?
Aiz da, tư thế trong ảnh này chưa từng thấy nha.
Cậu đỏ mặt: "A cái này... Viết cũng hay quá."
Tiêu Tấn liếc nhìn hàng chữ trên ảnh, cau mày.
Yến Trình nhét máy truyền tin vào tay hắn: "Anh đọc chương này cho em đi, đọc xong em ngủ."
Tiêu Tấn: "..."
Yêu cầu kỳ quái của Yến Trình càng ngày càng nhiều.