*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Yêu đương?
Họ đang yêu đương rồi?
Yến Trình nhéo mặt mình, sao cậu không biết?
Biểu cảm của Tiêu Tấn không thể bình thường hơn, giống như thật sự như lời hắn nói.
Ngoài cửa sổ tuyết càng ngày càng dày, Yến Trình ngồi xổm ở ven đường một lúc, giày cũng ẩm ướt.
Tiêu Tấn lấy tất và khăn mặt trong xe ra đưa cho cậu, Yến Trình nhận, lau chân đeo tất vào, hỏi: "Chúng ta yêu đương từ bao giờ thế anh?"
Chân hơi lạnh, Tiêu Tấn đắp kín chăn cho cậu, tăng nhiệt độ trong xe lên.
Yến Trình nhớ những lần chung đụng trước đó, tiếp tục đề tài này.
"Mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng không thấy, ban ngày anh làm việc trong phòng, em đến trường đi học, buổi tối anh làm việc trong phòng, em live ở phòng ngủ mà?"
"Đây là yêu đương ấy hả?"
Yến Trình không hài lòng nhìn Tiêu Tấn: "Tuy rằng trước đây chưa từng nói, mà anh cũng không thể thuận miệng lừa gạt em được."
"Tiêu Tấn, anh thấy em đáng thương không?"
"Người khác yêu đương phải làm rất nhiều chuyện, còn phải lên kế hoạch, ví dụ như thời gian làm việc và ngày nghỉ cuối tuần cũng lên kế hoạch."
"Để em nghĩ xem, cụ thể có cái nào..."
Yến Trình định nói suy nghĩ của mình, đã chuẩn bị đếm từng ngón tay một, nói như vậy lại tự thấy gấp gáp. Cậu vẫn có thật nhiều vấn đề muốn tiếp tục, Tiêu Tấn lại che miệng cậu, khẽ lắc đầu.
Vừa nãy Yến Trình ngồi xổm ở ven đường như trẻ con mờ mịt lạc đường đáng thương, Tiêu Tấn nghĩ thầm chắc mình bị ảo giác, mới lên xe chưa được bao lâu người ta đã sắp hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, nói một tràng oanh tạc đầu hắn, đúng là... (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mười vạn câu hỏi vì sao của Yến Trình không thể hỏi hết ở trong xe đã bị Tiêu Tấn bóp chết mất.
Buổi tối Tiêu Tấn còn phải ăn cơm bàn công việc với mấy người làm nghiên cứu khoa học ở một phòng riêng của nhà hàng xa hoa. Có bảy, tám người đến, Yến Trình không dám quấy rầy, vốn định ngồi ở phòng chờ, Tiêu Tấn lại đặt phòng nhỏ bên cạnh cho cậu, gọi một bàn đồ ăn cho cậu ăn.
"Anh ở phòng bên bàn chuyện, có nhu cầu gì thì ấn chuông gọi phục vụ hoặc là qua tìm anh."
Yến Trình yên lặng ngẫm lại một lần, gật đầu. Không thể tìm hắn, mà vẫn phải làm bộ. Buổi tối Tiêu Tấn còn phải ăn cơm bàn công chuyện với người khác, cậu nào dám làm phiền chứ.
Yến Trình tự tìm việc làm, dùng máy truyền tin mở phòng live ra, nhân lúc rảnh rỗi live.
Một bàn đồ ăn lớn đối diện với màn hình, người xem nào cũng hỏi chấm.
[ Vào nhầm phòng à? Phòng trang điểm sao thành ẩm thực rồi?? ]
[ Trời ơi tui vẫn đang ở ngoài tăng ca, cơm tối vẫn chưa ăn, nhìn mà đói bụng! ]
[ Streamer mở cảm ứng đi, đói bụng quá, người làm công chờ xe khóc. ]
Yến Trình thuận theo yêu cầu của dân mạng, mở cài đặt cảm ứng ra, hơi nóng hầm hập phả vào mặt họ. Bụng họ đói cồn cào, ai cũng thúc giục Yến Trình mau ăn.
Yến Trình cười híp mắt bóc tôm, cắn một miếng môi dính dầu, mùi vị thơm cay mà không nồng, cậu uống một hớp nước trái cây, ăn vài con tôm vào bụng mới chào hỏi mọi người.
"Hôm nay được nhận thưởng, live stream cũng gần một năm rồi, giải thưởng đầu tiên là mọi người tặng cho tôi, cảm ơn các bạn!"
Yến Trình cúi đầu mở Weibo, bởi vì cậu quay mặt mình, máy truyền tin lại ở trên tay nên góc quay phòng live toàn điểm chết, tiện tay cap ảnh đều là meme.
Yến Trình không thèm để ý, tăng thêm 100 người nhận thưởng trong những câu bình luận ha ha ha ha ha đầy màn hình, đăng Weibo xong, cậu bảo người xem rảnh thì forward.
[ Lần này tổng cộng 166 người được nhận thưởng, nếu không được nhận thì tiếc đứt ruột. ]
[ Ông không tiếc đâu lầu trên. ][ Yến Yến đột nhiên ngọt ngào. ]
[ Hôm nay là lễ trao giải đúng chứ, Yến Yến có cảm giác gì không? ]
[ Hình như có video, ngày mai sẽ được đăng lên! ]
Yến Trình chọn góc quay để live như lúc thường, vừa tiếp tục sự nghiệp live ăn uống, vừa trả lời câu hỏi của dân mạng.
Lúc Tiêu Tấn vào, vỏ tôm trước mặt Yến Trình đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Cậu nghe thấy tiếng động, quay đầu vẫy tay với hắn: "Tiêu —— "
Tiếng nói đến môi lại dừng, cậu chỉ vào màn hình, nhỏ giọng nói với Tiêu Tấn: "Em đang live."
Cậu ăn mà đôi môi hồng hào, gần như ăn hết một đĩa tôm hùm cay, môi hơi sưng, hơi thở phun ra khi nói chuyện cũng phả ra một luồng hương cay.
Tiêu Tấn khẽ nhíu mày, Yến Trình cười tủm tỉm, không thấy có gì to tát: "Em đang live ăn uống, anh xong việc rồi ạ?"
Cậu nghiêng nửa người về hướng Tiêu Tấn, dù nhỏ giọng, người xem trong phòng live vẫn nghe thấy cậu đang nói chuyện với người ta. Khi cậu ngồi thẳng, bình luận thi nhau muốn chào đại boss XJ.
Bình luận.
[ Chồng tương lai của Yến Yến vào hả? Muốn nhìn mặt ghê ha ha ha ha ha ha ha ha. ]
[ Lầu trên +1, lần trước search trên mạng thấy rất ít ảnh liên quan đến đại boss XJ, chỉ lộ mặt một lần ở hội nghị quốc tế, quá đẹp trai. ]
[ Tư liệu của đại boss được chính phủ Liên bang bảo vệ, không tra được là bình thường hhhh]
Yến Trình nhìn bình luận lướt qua, vốn muốn thò tay chọc vai Tiêu Tấn một cái, phát hiện tay mình toàn là dầu, đành đổi thành cùi chỏ huých hắn, bĩu môi: "Anh vào là dân mạng chỉ thảo luận về anh!"
Tiêu Tấn: "..."
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng người trong phòng live vẫn nghe rõ câu nói của hắn: "Tại anh à?"
[ Ôi trời ơi, giọng hay quá, tui biểu diễn mang thai ngã xuống đất tại chỗ! ]
[ Nhất định đại boss XJ rất đẹp trai, lầu trên nói từng thấy mà, có ảnh không! Nhắn riêng xin một cái! ]
[ Hiu hiu hiu hiu, Yến Yến thật sự không thể quay đại boss được sao? ]
Vừa rồi Tiêu Tấn bàn công việc với người khác, cũng không ăn được bao nhiêu. Yến Trình bảo hắn ăn chút gì đó lót dạ, nhẹ giọng nói: "Mọi người muốn nhìn anh kìa, hay anh live giúp em, em nằm đếm tiền nha!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn không quen lộ mặt trong trường hợp như vậy, vì vậy khẽ lắc đầu.
Yến Trình bĩu môi: "Anh ấy không muốn, nhưng quay anh ấy một chút xíu cũng được."
Cậu xoay máy, lộ ra nửa bên vai của Tiêu Tấn, bình luận ồn ào vái lạy.
[ Vai này nhìn là biết là của một anh siêu đẹp trai, nhìn thấy vai làm tròn lên nhìn thấy đại boss XJ, vái lạy. ]
[ Vừa chạy deadline luận văn cuối kỳ vừa xem live, thế mà lại thấy học thần đại học Liên bang... Vai ơi, chắp hai tay trước ngực cúi đầu, thi cuối kỳ và luận văn qua hết! ]
Bình luận nào cũng vái lạy, Yến Trình duỗi ngón tay bóng nhẫy che miệng cười trộm. Tiêu Tấn cúi đầu nhìn cậu, hết cách với trò đùa của cậu, nhưng không ghét mà kệ cậu vui vẻ chơi một lát.
Cơm nước xong, Yến Trình định offline.
Bình luận lưu luyến không rời, bây giờ là đoạn thời gian nhiều người rảnh rỗi online vì đa số người trẻ tuổi nhàm chán vào xem live giết thời gian lúc nghỉ ngơi. Yến Trình giơ máy truyền tin trước mặt, xuống tầng phát hiện hoa tuyết thật lớn bên ngoài, cậu xoay camera, mời dân mạng ngắm tuyết.
Phòng live lập tức an tĩnh.
Khán giả bận rộn một ngày vừa mới xem Yến Trình ăn cơm xong, giờ khắc này lại gặp được tuyết lớn bay lả tả bên ngoài, cảm giác như mình cũng trải qua những điều tương tự.
Gần đây có không ít dân mạng kiến nghị Yến Trình đăng vlog thường ngày, thi thoảng xem một ngày của người khác sẽ sinh ra sự đồng cảm bất ngờ, cảm giác mệt mỏi tích lũy suốt một ngày dài cũng sẽ biến mất.
Yến Trình đi sau Tiêu Tấn một đoạn, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nói: "Tiêu Tấn, em không đi nổi!"
Bình luận toàn chấm hỏi.
Yến Trình duy trì tư thế ngồi xổm xuống giơ một tay lên: "Phải cầm tay mới có sức đứng lên."
[ Cứu mạng????!!!! ]
[ Mẹ ơi, Yến Yến biết thả thính thật. ]
[ Mới ăn no đã muốn live nhét cơm chó??! ]
[ Muốn yêu đương với ẻm, thích người yêu biết làm nũng. ]
Cảnh cuối cùng là cảnh một bàn tay nắm tay Yến Trình, hình ảnh tối đi.
Tiêu Tấn nắm tay Yến Trình trong lòng bàn tay, cậu cười, lười biếng đi, đi một bước dừng một bước, chờ hắn quay đầu lại nhìn mình mới tiếp tục chậm rãi đi.
Cậu nhìn bàn tay đang nắm nhau của hai người, tay Tiêu Tấn rất ấm, hoa tuyết rơi xuống cũng không cảm thấy quá lạnh.
Xe đỗ ở cách đó không xa, gần đến nơi, Yến Trình lại không nỡ kết thúc quãng đường ngắn ngủi này.
"Tiêu Tấn ~ "
Tiêu Tấn quay đầu lại nhìn cậu, Yến Trình nói: "Hình như hơi giống yêu đương nha."
Cậu nói xong hắt xì một cái, đứng gần Tiêu Tấn, vội hỏi: "Không hắt xì vào anh đấy chứ?"
Tiêu Tấn: "..."
Tay thiện nghệ phá hoại bầu không khí trong một giây.
Trên đường Yến Trình nhìn thấy cửa hàng trà sữa, muốn uống, Tiêu Tấn xuống, đi ra cầm theo một ly cho cậu.
Yến Trình: "... Size nhỏ."
Tiêu Tấn: "Buổi tối uống ít thôi, dễ mất ngủ."
Yến Trình uống mấy hơi, bỗng nhiên rút ống hút ra đưa tới trước mặt Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn khẽ lắc đầu.
Yến Trình chớp mắt: "Alpha ơi, Tiêu Tấn ơi, sao anh không uống chứ?"
Hiện tại Tiêu Tấn hơi sợ nghe Yến Trình nói lời này, vì vậy hắn cúi đầu ngậm ống hút.
"Anh uống."
Một ngụm rồi không uống nữa, Tiêu Tấn không thích uống ngọt.
Yến Trình cười, hài lòng.
"Alpha ơi, Tiêu Tấn ơi —— "
Tiêu Tấn bất đắc dĩ: "Nói năng đàng hoàng."
Yến Trình vô tội nhìn hắn: "Em chỉ muốn nói cho anh biết là em sắp yên lặng, không làm khó anh nữa."
"..."
Yến Trình cúi đầu, lấy máy truyền tin ra mở game giải trí nâng cao trí tuệ ra. Cậu đã chơi đến level hơn 700, level cuối cùng chơi rất lâu không qua, thất bại một lần lại chơi thêm lần nữa, nhiều lần nhiều lần. Tiêu Tấn thấy Yến Trình buồn bực không nói lời nào, như trước đây là đang tức giận. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Vì vậy hắn cầm máy truyền tin, Yến Trình ngơ ngác nhìn hắn: "Anh làm gì..."
Cậu trơ mắt nhìn Tiêu Tấn mất chưa đến mười phút đã qua màn.
Yến Trình: "...!"
Cậu đoạt lại máy truyền tin, vô cùng đau đớn: "Anh trả lại màn cuối cho em!"
Tiêu Tấn: "..."
Hắn nói: "Anh tưởng em đang không vui."
Yến Trình xoay mặt qua: "Có đâu."
Sau một lát, cậu phát hiện Tiêu Tấn vẫn đang nhìn mình. Cậu vùi mặt vào vai hắn cọ cọ, hưng phấn mãi nên giờ khắc này cảm xúc của cậu vẫn lâng lâng.
Cậu gỡ mặt nạ lạc quan xuống từng chút một.
"Hôm nay em nói chuyện với ba, sau khi nói xong em cảm thấy người nhà xa cách em quá..."
Từ sau khi mẹ mất, đã rất lâu Yến Trình không có cảm giác này. Về cơ bản cậu làm việc đều yêu cầu mình vui vẻ tích cực hướng về phía trước, mà dù lòng lạc quan đến đâu, ngày hôm nay cậu mới phát hiện hóa ra gia đình chỉ còn lại một mình mình, từng người đều có quỹ tích sinh hoạt của mình.
Người nghĩ quá nhiều sẽ cảm thấy cô đơn.
Tiêu Tấn khẽ vuốt gáy Yến Trình, cậu thấy ngứa, nhưng lại nhẫn nhịn không nhúc nhích.
Tiêu Tấn: "Anh cũng là người nhà của em."
Yến Trình ừm một tiếng bằng giọng mũi, ngẩng mặt nhìn Tiêu Tấn, ánh mắt có vẻ hoảng hốt.
"Có lúc em cảm thấy anh còn giống ba em hơn."
Tiêu Tấn: "..."
Yến Trình cười hì hì: "Em đùa anh thôi."
Yên tĩnh trong nháy mắt, cậu lẩm bẩm lải nhải mở ma chú ra.
"Alpha ơi, Tiêu Tấn ơi, sao anh không muốn hôn em xíu xiu?"
Yến Trình liếm môi, cậu ăn một đĩa tôm hùm cay, Tiêu Tấn hơi cúi đầu đã ngửi được mùi đó, xen lẫn một tia trà sữa vị ngọt nồng nặc, cuối cùng là mùi tôm hùm nồng nhất.
"..."
Vị nồng, không hôn.
Yến Trình bĩu môi, mắt có chút buồn oán.
Bồi dưỡng tình cảm đi đâu rồi?
Yến Trình nhìn tư thái nghiêm chỉnh đoan chính của Tiêu Tấn bỗng nhiên hơi giận, đẹp thì ghê à? Giọng hay thì ghê à? Đại boss thì ghê à? Chân, chân dài thì ghê à?
Mắt quét xuống cặp chân dài tao nhã kia, Yến Trình duỗi tay một cái, đối diện với tầm mắt của Tiêu Tấn.
Yến Trình hé miệng, tay vẫn thăm dò vào trong.
Thăm dò nữa là sờ tới chỗ kia.
Có chút tâm tư bất chính, còn có chút sắc tình.
Ký ức size lần trước còn nguyên đó, hít hà hít hà.
Yến Trình nhìn chằm chằm không chớp mắt, như con mèo meow meow.
Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Tiêu Tấn: Sờ mó quang minh chính đại?
Yến Trình: Thì đấy.