Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song

chương 4: công cụ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạnh Phiên không biết chai thủy tinh của những người giàu có rẻ như vậy thật không, nhưng Phí Chuẩn đã nói đủ rồi nên cậu cũng không thèm hỏi nhiều.

Nói ít đi, dựa vào tường, giữ khoảng cách, giở vở tiếp tục đọc, miễn cho Phí chuẩn lại tăng giá.

Phí Chuẩn nhìn cậu đối với mình bộ dáng tránh còn không kịp, lại nghĩ tới vừa rồi ở phòng chứa đồ, cậu một bộ nắm chắc thắng lợi, đắc ý dạt dào.

Nhóc lừa đảo này thế mà có hai khuôn mặt, không biết cái nào mới là thật đây.

Các bạn trong lớp đều đang tìm chỗ ngồi của mình, trong phòng học ríu rít, trước hết ngồi xuống xong mới an tĩnh đi nhiều.

Phí Chuẩn ngồi xuống, liếc nhìn tờ mười đồng đã được gấp gọn gàng nhưng vẫn còn vết nhàu nát, quay đầu nhìn Mạnh Phiên.

Da của Mạnh Phiên rất trắng, trắng đến quá mức.

Giống như đánh một lớp phấn nền mỏng nhẹ, nhưng không có đánh má hồng, chỉ có một lớp nền trắng bạch.

Từ khuôn mặt xinh đẹp nhìn xuống, đường cong của quai hàm hoàn mỹ, bộ đồng phục học sinh là cái áo trắng chỉnh tề cổ tròn to bản gãi đúng chỗ ngứa làm lộ ra chiếc cổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo.

Phí Chuẩn phải thừa nhận rằng mặc dù đây là một nhóc lừa đảo, nhưng cậu thực sự rất xinh đẹp.

Không có gì ngạc nhiên khi nhóm Alpha nhận cậu ta thành một Omega.

Ánh mắt từ phía bên cạnh khiến Mạnh Phiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng cậu không thể chọc tức anh ta, lặng lẽ vặn người sang phía bức tường, lấy tay che mặt.

Phí Chuẩn: ...

Nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào nhóc lừa đảo nhỏ trong một thời gian dài, Phí Chuẩn khẽ cau mày định thần lại.

Khi anh định thu hồi ánh mắt, ánh mắt của anh đột nhiên rơi vào phần gáy bên trái lộ ra của Mạnh Phiên.

Khi Alpha và Omega tiến vào giao đoạn trưởng thành phân hóa, tuyến thể trên cổ sau bên trái sẽ dần trưởng thành cho đến khi chúng hơi nổi lên trên bề mặt da.

Sau cổ Mạnh Phiên, cũng có một khối nhỏ cùng tuyến thể không sai biệt lắm nhô ra.

Nhưng nếu nhìn kỹ, kỳ thật có thể phân biệt, kia chỉ là khối sẹo thôi.

Hiểu rồi, thảo nào Thiệu Trì và những người khác tin chắc rằng đây là một Omega.

Mạnh Phiên chỉ cảm thấy sau cổ khí lạnh vèo vèo, nghĩ đến ánh mắt không chút ấm áp của Phí Chuẩn liền nhanh chóng kéo cổ áo đồng phục lên, đem che toàn bộ cổ của mình.

Quay đầu, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, dán sát vào Phí Chuẩn, nghiêng đầu cười ngọt ngào:

"Thích ngắm như vậy? Cho anh cắn một ngụm nhé?"

Biết Phí Chuẩn nhận ra mình là Beta, ở phương diện này, cậu ngược lại càng làm càn tùy ý.

Dù sao, Phí Chuẩn cũng sẽ không xem là nghiêm túc.

Anh ta cũng chỉ là muốn châm chọc cậu một chút thôi.

"Không cần." Phí Chuẩn ánh mắt hơi tối sầm lại.

Hai người ngồi tách riêng, không ai để ý đến ai.

Người tinh mắt thấy hai người không hề giao tiếp với nhau, tuy nhiên trong diễn đàn cũng có tin đồn, vừa rồi Phí Chuẩn cứ nhìn chằm chằm vào Mạnh Phiên, Mạnh Phiên còn hỏi cậu ta có muốn cắn một ngụm, hai người còn cách gần đến vậy.

Trong con mắt của những người không biết sự thật xung quanh, kia tuyệt đối chính là có gian tình!

Thật trùng hợp, theo cách sắp xếp chỗ ngồi này, La Lập Hào ở số , ngồi sau Phí Chuẩn.

Hắn mua vé vào đây bằng tiền nên số hạng đương nhiên xếp sau. Nếu không phải sau này Phí Chuẩn đột nhiên nhảy vào nhất ban Thất trung, hắn chắc chắn sẽ là người xếp chót trong lớp . Hắn mới chính là người ngồi cùng bàn với Mạnh Phiên lúc này.

La Lập Hào phi thường không cam lòng, đặc biệt nhất là khi nhìn thấy hai người trước mặt mình còn đang tán tỉnh yêu đương!

Hắn liền cảm thấy kỳ quái, trước kỳ nghỉ hè, Mạnh Phiên còn đặc biệt mời hắn đi chơi, còn mua cho hắn một cốc trà sữa. Chưa một Alpha nào trong trường trung học số từng được đối xử như vậy. Điều này không phải ám chỉ muốn yêu đương với hắn thì là gì?

Bây giờ nói phủ nhận và phủ nhận, nói hiểu lầm là hiểu lầm?

Hóa ra là vì Phí Chuẩn!

Nhưng mà, chẳng sợ liền ngồi ở phía sau, cách một bàn, La Lập Hào vẫn là giận mà không dám nói gì.

Phí gia hắn thực sự không thể trêu vào, hắn cũng không nghĩ tin tức tố vị sầu riêng vị của mình có thể đối kháng với gien bá đạo của Phí gia.

Sau bữa sáng, lớp học đầu tiên bắt đầu làm bài kiểm tra, mọi người đều vùi đầu ôn tập, cả lớp đều an tĩnh hài hòa.

Sau khi lớp học buổi sáng kết thúc, cả lớp lại trở nên náo nhiệt trở lại.

Ăn sáng thì ăn sáng, hóng chuyện bát quái liền hóng chuyện bát quái.

Hôm nay bát quái thật sự toàn là tin hot, đặc biệt là khi các bên liên quan đều đang ở trong lớp của họ, nhiều người không có tâm trí để dành ôn tập.

"Mạnh Phiên! Em đã ăn sáng chưa? Anh mời em ăn sáng được không?"

Sau giờ học, La Lập Hào đi đến bàn của Mạnh Phiên.

Mạnh Phiên vẫn đang nhìn vào vở ôn bài, tiếng chuông không phải tín hiệu cho cậu nghỉ ngơi.

Thấy La Lập Hào lại tới dây dưa, Mạnh Phiên mới nhớ tới còn có cái đại phiền toái này vẫn chưa giải quyết xong.

"Cảm ơn anh Hào, em đã ăn sáng rồi." Mạnh Phiên cười từ chối.

Cậu sẽ không một mình đi cùng với La Lập Hào.

La Lập Hào bị từ chối, trên mặt có chút không nhịn được, sắc mặt cũng không quá tốt.

"Vậy em ra đây, chúng ta nói chuyện."

Thái độ của hắn ta có vẻ rất kiên quyết, tính tình không tốt lắm, không khó để tưởng tượng rằng La Lập Hào sẽ không bỏ cuộc nếu không nhận được câu trả lời thỏa đáng.

Đối với loại người có bối cảnh còn không nói đạo lý này, Mạnh Phiên từ trước đến nay có thể không chọc liền không chọc. Bởi vì không thể trêu vào, gia cảnh bé nhỏ nhà cậu căn bản không đủ cho những người này chơi đùa hủy hoại.

Mạnh Phiên cho rằng chính mình đã dùng phương thức ôn hòa nhất, cứu vớt Omega thiếu chút nữa bị hắn hạ dược đánh dấu kia, lại xem nhẹ khả năng não bổ của La Lập Hào.

"Được......"

Cậu không đem đáy lòng bực bội khó chịu biểu lộ ra ngoài, trên mặt vẫn như cũ là bộ dáng ngoan ngoãn ngọt ngào cư xử đúng mực.

Cậu đưa mắt nhìn vị đang ngồi bên cạnh, tùy ý cầm lấy một cuốn bài tập hè của Phí Chuẩn.

Giọng điệu buồn rầu: "Nhưng Phí Chuẩn không cho tớ ra ngoài đâu."

Phí Chuẩn: ...

Phí Chuẩn nhìn Mạnh Phiên, vẻ mặt bình tĩnh, đứng dậy để cho cậu ra ngoài.

Ngay khi cơ thể muốn cử động, vạt áo đã bị túm chặt.

Kia, sức lực cũng không lớn, nhưng cái nắm này còn khẽ run rẩy, biểu hiện trong đó thỉnh cầu cùng năn nỉ.

La Lập Hào không nhìn thấy động tĩnh nhỏ dưới bàn, mà chỉ nhìn Phí Chuẩn.

Phí Chuẩn ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, cũng không có ý động đậy, cúi đầu tiếp tục xem bài tập hè.

Ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.

La Lập Hào đứng tại chỗ không nói nên lời.

Vốn dĩ hắn còn hoài nghi vụ Phí Chuẩn buổi sáng lộ ra tin tức tố chỉ là trùng hợp, ai bảo gien của hắn quá bá đạo, không thể khống chế tốt?Bây giờ xem ra, thật sự là bởi vì mình tìm Mạnh Phiến, không vui, mới cố ý gây áp lực tin tức tố với mình? ? ?

Mẹ nó!

La Lập Hào thấp giọng mắng một câu, xoay người rời đi.

Nhiều người trong lớp nhìn như vậy, giờ không đi, còn đứng lại để bị cười nhạo à?

Quả thực, nhiều người trong lớp đã nhìn thấy một màn này, nhanh tay mở di động, ở trên diễn đàn lại nổi lên một hồi tinh phong huyết vũ.

"Cảm ơn anh."

Trên thực tế, Mạnh Phiên không thể chắc chắn % rằng Phí Chuẩn sẽ giúp cậu, chỉ là đánh cuộc một lần, vẫn tốt hơn là ra ngoài trực tiếp với La Lập Hào.

Không ngờ, Phí Chuẩn lại thực sự giúp đỡ.

Phí Chuẩn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cậu, "Chỉ lần này, tôi không muốn có liên quan đến cậu, đừng gây phiền phức cho tôi."

Mạnh Phiên nhướng mày, lấy điện thoại di động ra, mở mạng, cư nhiên nhận được một đống tag trong nhóm.

Cậu mở nhóm, xuất hiện liên tiếp đều là hỏi—— Mạnh Phiên cậu thật sự thích Phí Chuẩn sao?! @ Mạnh Phiên

Để làm trò trước mặt Phí Chuẩn, Mạnh Phiên chậm chạp thao tác cái điện thoại íu đuối của mình, gõ từng chữ:

Không thích, không quan hệ, đừng tin vào tin đồn, đừng tung tin đồn thất thiệt.

Sau khi trả lời, liền đem trang trò chuyện cho Phí Chuẩn xem.

Trang trò chuyện được cập nhật nhanh chóng, bên dưới là hàng loạt người đang lặp lại - cảm ơn trời đất, tui vẫn còn cơ hội.

Phí Chuẩn: ...

Tuy rằng chính mình yêu cầu không muốn có liên quan nào, nhưng là Mạnh Phiên chân trước lợi dụng hắn giải quyết La Lập Hào, chân sau thì nằm trong nhóm hải vương bác bỏ tin đồn bê bối của cậu ta ...

Thế nào lại cảm giác như chính mình đã hoàn toàn trở thành công cụ để Mạnh Phiên quản lý ao cá của hắn?

Nhóc lừa đảo này, tâm cơ đủ sâu a.

Phí Chuẩn rất muốn hỏi một câu "Cậu đem tôi thành công cụ?", Lại cảm thấy hỏi ra lại thành có vẻ mình rẻ rúng quá, lạnh mặt, không nói chuyện.

Mạnh Phiên không tiếp tục chú ý đến nhóm, tắt Internet rồi nhét điện thoại di động vào cặp sách.

"Để cảm ơn, em có thể dạy miễn phí cho anh nếu câu nào anh không biết làm." Mạnh Phiên mỉm cười.

Phí Chuẩn: "Không."

Mạnh Phiên nhìn bài tập hề trống không của anh ta, đột nhiên cảm thấy anh cũng có điểm đáng thương, anh ta đã nghỉ học một năm bài tập hè cũng không có làm, ảnh gần như quên hết kiến thức của năm đầu tiên trung học rồi phải không? Thi thử lúc này thật đúng là hai mắt đều như mù.

"Anh không cần khách sáo, ai bảo chúng ta là bạn cùng bàn, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà."

Mạnh Phiên nhấn mạnh hai chữ "giúp đỡ lẫn nhau".

Phí Chuẩn: ...

Cả ngày bận rộn thi thử, La Lập Hào tự nhiên cũng không có nhàn hạ tìm Mạnh Phiên.

Buổi tối thi xong môn vật lý và môn hóa học, còn thừa một tiết tự học buổi tối.

Các giáo viên đã đi sửa bài, giờ tự học buổi tối của ngày đầu tiên đi học đã trở thành thời gian tự học thực sự.

Mạnh Phiên không buông tha cho bất cứ lúc nào, đã lấy cuốn sách mới ra bắt đầu xem trước, chỉ là phía sau học tra La Lập Hào đã được nhàn nhã, giống như lại đang nhìn chằm chằm cậu cùng Phí Chuẩn.

Mặc dù đã bác bỏ tin đồn trong nhóm, nhưng cũng không thể để La Lập Hào cảm thấy cậu cùng Phí Chuẩn như nước với lửa, ghét nhau như chó với mèo, miễn cho lại bị hắn tóm được cơ hội quấy rầy.

Mạnh Phiên trên tay viết công thức toán học, mông hơi hơi dịch, hướng Phí Chuẩn một chút nhích lại gần.

Phí Chuẩn không để ý tới, hắn cảm thấy rất phiền, trời đã tối, trong phòng học muỗi có chút nhiều, hắn còn đúng là loại chuyên hút muỗi.

Mạnh Phiên không cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, khi quay đầu lại, thấy Phí Chuẩn đang dùng móng tay khắc một hình chữ thập lên túi muỗi trên mu bàn tay.

Phốc.

"Cho anh."

Tay Mạnh Phiên chọc nhẹ Phí Chuẩn dưới gầm bàn.

Phí Chuẩn nhìn xuống, thấy là một chai nước hoa Lục Thần nhỏ, hãy còn nguyên bao bì mới tinh.

Anh đang cần nó nên không từ chối, nhỏ một chút vào túi chống muỗi, ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

La Lập Hào ngồi sau nhìn thấy bọn họ làm đủ thứ hành động nhỏ nhặt, mắt đỏ hoe vì ức, xì một tiếng khinh miệt, cúi đầu chơi di động, ở trên diễn đàn dung acc nặc danh để chửi bới.

Khi kết thúc buổi tự học buổi tối, Mạnh Phiên đương nhiên sẽ không cho La Lập Hào thời gian để bắt được cậu, cậu là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học nhanh chóng bắt kịp chuyến xe cuối cùng.

"Chuẩn ca, có thể đi nhờ xe anh được không?" Thiệu Trì cuối cùng cũng rảnh mà đi tới, choàng tay qua vai Phí Chuẩn.

Phí Chuẩn chưa kịp lên tiếng, Thiệu Trì đột nhiên khịt mũi nhìn anh, mãnh liệt ngửi một hồi "Đậu! Anh bị dính tin tức tố khi nào vậy, anh Chuẩn! Hôm nay anh không phải vẫn luôn chỉ ngồi trong lớp thi à? Anh! Đồ cầm thú!"

Phí Chuẩn cau mày, tự mình ngửi nó, "Ở chỗ nào?"

Thiệu Trì nhìn xung quanh, cúi người nói nhỏ: "Là tin tức tố của Mạnh Phiên! Có mùi như nước hoa thơm đó! Trên người anh đầy luôn!"

Phí Chuẩn: ...

Anh nhìn Thiệu Trì bằng đôi mắt thiểu năng.

Không thể phân biệt được tin tức tố với nước hoa, không phải thiểu năng thì là gì?

Anh lại ngửi mùi thơm của nước hoa trên mu bàn tay, tự hỏi liệu có phải lại là mưu mô của nhóc dối trá cố ý làm vậy không?

Truyện Chữ Hay