Ngày 15 tháng 5, thứ Tư.
Hy vọng. Mong ước. Khát vọng thuần khiết.
Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật tôi.
Khi tôi tròn mười sáu tuổi, Mariko tạm thời sẽ nhỏ tuổi hơn tôi.
Mariko chọc tôi "Từ giờ trở đi, tớ có nên gọi cậu là 'onii-chan' không?"
Hồi còn tiểu học, cô ấy cao hơn tôi, nên mặc dù tôi lớn tuổi hơn nhưng Mariko đối xử với tôi như con nít.
Nhân tiện, có vẻ như Mariko thuộc cung Thiên Bình, sinh ngày 10 tháng 10. Và vì vậy nên cô ấy đang nghiêm túc xem xét việc có nên gọi tôi là 'onii-chan' cho tới tháng Mười hay không.
Khi tôi lịch sự từ chối, Mariko nói "Hôm nay cậu có vẻ năng đông hơn hôm qua, đúng không?" và nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười tỏa nắng của cô ấy như ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá.
Sau khi buổi học kết thúc, tôi tạm biệt Mariko và trở về nhà.
Khi đứng ở trước phòng của Sayuri, tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi tự hỏi, Sayuri nghĩ gì về việc tôi từ bỏ làm anh trai em ấy.
Đối với Sayuri, thay vì là anh em ruột ... thì làm người yêu hay ... cái gì đó đi nữa, em ấy luôn muốn có một mối quan hệ vượt qua tình anh em với tôi. Đó là lý do tại sao, việc tôi từ bỏ làm anh trai có thể sẽ không ảnh hưởng đến em ấy.
Nếu có phản ứng gì, thì chắc em ấy sẽ nói "Chúng ta đã được giải thoát khỏi luân thường đạo lý rồi." Và điều này làm tôi còn lo lắng nhiều hơn nữa.
Tôi sẽ không chuẩn bị gì cả. Dù cho tôi có chuẩn bị kỹ lưỡng đi chăng nữa, một việc bất ngờ có thể khiến kế hoạch thất bại, điều đó vẫn xảy ra thường xuyên. Thêm nữa, kế hoạch ấy cũng có thể sai.
Ôi trời, chết tiệt. Không thể tránh được. Điều gì phải tới sẽ tới.
Khi tôi bấm chuông phòng, cánh cửa mở ra.
Vì Sayuri không nhảy xổ ra để gặp tôi, liệu rằng có phải em ấy đã tức giận rồi không?
Khi tôi đi đến phòng khách, em ấy duỗi lưng thẳng lưng lên. Em ấy ngồi quỳ gối đợi tôi.
Cái lồng của Kyuu-chan đang được trùm vải đen. Không khí trong phòng rất căng thẳng, nặng nề và như đang bao quanh tôi vậy.
Sayuri ngước mặt lên và nhìn tôi chăm chú.
"Ngồi xuống trước đã, Onii-sama."
"C-chắc chắn rồi."
Hôm nay, trang phục Sayuri là một chiếc áo len hở ngực và chiếc váy với màu nhạt, cái ấn tượng không rườm rà này làm tôi có cảm giác giống như khi gặp em ấy lần đầu tiên.
"Em có vài điều muốn nói với Onii-sama."
"C-cái gì vậy?"
Bị cuốn theo giọng của em ấy, tôi bắt đầu nói trang trọng.
"Xin hãy cưới em."
"Ơ ...?!"
"Hãy kết hôn với em và trở thành gia đình. Về em gái, hãy chọn Mika-san."
"Tự nhiên em lại nói cái gì vậy!"
"Em đang nghiêm túc. Nếu anh làm như vậy, mọi người sẽ trở thành gia đình."
Đây là những gì Sayuri đã nghĩ ra, câu trả lời cho mối quan hệ với tôi.
Xét về lý lẽ, nếu tôi cưới Sayuri, chị gái của em ấy sẽ trở thành chị dâu của tôi. Đó là lý do tại sao, mọi người sẽ trở thành gia đình ... kiểu kiểu vậy.
Nếu chúng ta giả định rằng Sayuri và tôi không hề chung dòng máu, thì mọi thứ sẽ ổn.
Em ấy nói tiếp, giọng run run.
"Đó là lý do ... vào thứ Sáu ... xin đừng đến đó."
Trên khóe mắt còn đọng vài giọt nước mắt, hình ảnh Sayuri lúc này rất hấp dẫn với tôi.
"Đừng đi, ý em là ... đến nhà của Mariko?"
"Đúng vậy! Em sẽ không thừa nhận Mariko-san. Đó là đáng ra phải là vị trí của e-em. Em yêu Onii-sama! Em yêu Onii-sama rất nhiều! Em thực sự, thực sự yêu anh rất nhiều."
Đôi vai em ấy run rẩy, dường như em ấy có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Tôi muốn bảo vệ em ấy. Tôi muốn thực hiện mong ước của Sayuri. Nhưng...
Cho dù em ấy có chờ tôi lâu thế nào, tôi cũng không thể đáp lại tình cảm của em ấy.
Sayuri là em gái của tôi.
"Sayuri và anh là anh em ruột mà?"
"Nhưng không phải Onii-sama nói rằng anh đã từ bỏ làm anh trai sao. Vậy thì, Onii-sama và em ... mối quan hệ giữa chúng ta đã là giữa một nam và một nữ! Trước khi làm anh em, không phải chúng ta đã là người lạ sao!"
"Nam và nữ mà em nói ..."
"Là tình yêu giữa nam và nữ ấy!"
Run rẩy như một chú cún con, Sayuri vẫn trông thật hấp dẫn tôi.
"Anh cũng ... thích Sayuri. Mặc dù chuyện đó đã xảy ra vào Chủ nhật, nhưng điều này thậm chí không thay đổi ngay cả bây giờ."
Khuôn mặt của em ấy bừng sáng lên.
"Vậy thì, Onii-sama sẽ biến em thành vợ của anh, phải không? Em sẽ học hỏi thật nhiều, gắng hết sức trong việc nấu ăn, để không ai có thể phàn nàn, em sẽ trở thành một cô gái hoàn hảo phù hợp với Onii-sama! Cô gái lý tưởng của Onii-sama, em sẽ nỗ lực hết sức để đáp ứng tất cả mong muốn và khát khao của Onii-sama. Chỉ cần Onii-sama yêu em, em không cần bất cứ điều gì khác. "
Tôi nhìn Sayuri chằm chằm.
"Anh thích em, nhưng không phải trong quan hệ lãng mạn. Mà là gia đình ... vì chúng ta là anh em ruột, anh yêu em như em gái của anh."
Làm tất cả mọi thứ vì tôi ... không phải rất lạ sao. Nếu em ấy trở thành cô gái lí tưởng của tôi, thì chẳng phải sẽ không còn Sayuri nào nữa sao. Không phải là sống vì tôi, mà tôi muốn Sayuri có nhiều trải nghiệm hạnh phúc khác hơn... vậy có được không, Sayuri?
Khi em ấy nói rằng em yêu tôi rất nhiều, cảm giác như thể Sayuri đang cố gắng hy sinh thân mình vậy. Trong cái "tình yêu" mà em ấy đã nói nãy giờ, tôi có thể cảm giác được cái nghĩa vụ phải bảo vệ chị em của mình trong ấy.
Ý thức trách nhiệm đó, tính cách và khát vọng sâu thẳm bên trong của Sayuri, cảm giác như tất cả đang đè nặng lên vai em ấy.
Nghe thấy lời từ chối của tôi, em ấy lắc nhẹ đầu.
"Em nên làm gì để anh yêu em như một cô gái?"
"Không có gì cả, điều đó là không thể!"
"Nếu em... không phải là em gái của Onii-sama, liệu Onii-sama có yêu em không? Ngay cả khi Onii-sama không có quyền thừa kế, và không đột nhiên có em gái ... nếu Onii-sama chỉ là một học sinh cấp ba ở trường cấp ba mà em sẽ vào ... nếu em thú nhận rằng em yêu Onii-sama, anh có ... yêu em không? "
Nếu trường hợp đó thực sự xảy ra, khả năng tôi chấp nhận Sayuri ... là chắc chắn. Đó là nếu tôi không nhận ra rằng chúng tôi thực ra là anh em ruột.
Nhưng, chúng tôi gặp nhau vì chúng tôi là anh em.
Tôi nên làm gì để Sayuri hiểu mà không làm tổn thương em ấy.
Không, làm như vậy không được. Tôi sẽ không thể thay đổi bất cứ điều gì nếu tôi cứ tiếp tục như bây giờ.
Tomomi đã dạy tôi rồi mà, phải không?
Vì chúng ta rồi sẽ thay đổi, chúng ta không nên sợ làm tổn thương nhau.
Để hiểu nhau hơn, chúng ta cần phải nói thật lòng ra.
Tôi cần đáp lại tình cảm của Sayuri, tôi cần nói rõ với em ấy.
Sayuri hiện tại đang cố gắng hy sinh bản thân vì chị em của mình.
Có vẻ như chính Sayuri đã không thể tự hiểu ra. Có ý nghĩa gì khi hạnh phúc do bị những ảo mộng của bản thân đánh lừa?
Tôi hít vào một hơi và đối mặt với Sayuri.
"Nếu em không phải là em gái của anh ... Thì anh vẫn sẽ nghĩ rằng em giống như một em gái với anh. Một người rất dũng cảm, rất cố gắng vì anh, một kouhai dễ thương giống như một em gái."
Từ khóe mắt của Sayuri, những giọt nước chảy xuống má em ấyvà rơi xuống đất.
"Em chỉ làm em gái của Onii-sama thôi được không? Bất cứ khi nào Onii-sama muốn điều đó, em sẽ trao anh cơ thể của mình. Hãy thỏa mãn mong muốn của anh với em đi, Onii-sama!"
Em ấy cởi chiếc áo len đang mặc, đặt một ngón tay lên chiếc áo sơ mi, Sayuri tiến lại gần tôi hơn với tư thế seiza. Và rồi, em ấy thốt ra một tiếng lặng lẽ.
"Áa!"
Ráng giữ lại đà, Sayuri đẩy tôi xuống và ngồi lên. Khi tôi đón được em ấy, em ấy vừa nói vừa khóc.
"Chân em bị tê rồi. Onii-sama, đây là cơ hội của anh á? Một nữ học sinh cấp hai không thể di chuyển đang ở rất gần Onii-sama và rất muốn được anh ‘ăn’! Anh có lôi cây gậy ra không? Hơn nữa, nếu cây gậy đang vui vẻ, thì đây đang là cơ hội có một không hai đấy."
"Một cô gái không nên nói những thứ thô tục như vây!"
"Lát nữa nó sẽ được sửa lại ngay thôi!"
Sửa lại ngay bây giờ đi! Nói thật ấy chứ, hành động khiêu gợi liên tục của em ấy cũng là một vấn đề đấy. Cái con bé Sayuri này.
Trong khi đang ở gần nhau như vậy, Sayuri khóa chân tôi bằng chân em ấy.
Hơn nữa, cô ấy kẹp chặt thân tôi bằng hai chân bằng những cử chỉ thân mật.
"Onii-sama. Đây là ... ừm ..."
Nhịp thở của Sayuri trở nên khó khăn.
"Chân em bị tê hết rồi. Nhưng dù có bị vậy, nhưng em vẫn bắt được Onii-sama. Như thế này, ngay cả khi muốn chống cự, em cũng không thể. Nếu em có bị Onii-sama làm ... thì em nghĩ rằng không thể tránh được."
Dù sao thì, để nói chuyện với em ấy cho tử tế, tôi cần phải kiên quyết lên. Dạo gần đây, tôi cảm thấy như quãng thời gian tôi phải nghiêm túc khi tiếp xúc với Sayuri đang bị rút ngắn dần.
"Argh. Được rồi, phiền em xíu!"
Tôi vòng tay qua ôm lấy Sayuri. Sử dụng cơ bụng của tôi, tôi nâng cơ thể em ấy lên, rồi sau khi ngồi lên lại và đối mặt với em ấy, tôi thả em ấy xuống. Từ đó, tôi chiếm thế tiên cơ và bắt đầu hành động.
"Hauu ... cuối cùng, khoảnh khắc em hòa cùng Onii-sama đã đến."
"Anh sẽ không làm nhẹ nhàng đâu."
Tôi nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân của em ấy, hai tay tôi từ từ đưa lên bắp chân... và tôi nâng chúng lên cùng một lúc.
"———?!!"
Sayuri rên khẽ một tiếng. Giữ hai bắp chân của Sayuri trong tay, tôi bắt đầu xoa bóp từng cái một. Khi tôi xoa bóp đôi chân đang bị tê của em ấy, em ấy duỗi ngón chân, toàn thân co giật.
"Aa, aaa, aahh !! Onii-sama! Em sẽ ra! Em sẽ ra mất!"
"Đừng có nói những thứ kì lạ nữa!!"
Sau khi xoa bóp xong, tôi đẩy ngón chân của Sayuri lên và từ từ kéo chúng ra. Làm như vậy tôi sẽ kéo cho gân của em ấy dãn ra. Khi tôi duỗi thẳng cả hai bên chân, Sayuri từ từ.thở ra
"Onii-sama ... chơi đùa em ..."
"Đó chỉ là một động tác mát xa chân. Như thế này, cảm giác tê ở chân em sẽ biến mất, và chúng ta có thể nói chuyện mà không bị phân tâm, đúng không?"
"Có thể là như vậy nhưng ... tại sao Onii-sama không ‘thịt’ em? Giữ bí mật cũng được. Hãy thử nếm trước đi rồi xem xét."
"Về mặt đạo đức, với tư cách là một con người, anh không thể làm điều đó."
"Chúng ta hãy đến một thế giới mà không có đạo đức! Ngay cả khi chúng ta chết và gặp nhau sau khi tái sinh, chắc chắn em vẫn sẽ yêu Onii-sama từ cái nhìn đầu tiên."
Chết đi và tái sinh, chúng ta đang nói tới cõi tâm linh đấy.
"Đối với anh, Sayuri là một em gái."
"Em không bận tâm điều đó. Chúng ta hãy yêu thương nhau như anh em ruột. Hãy rũ bỏ những chuẩn mực đạo đức vô dụng mà xã hội hiện đại đã chấp nhận đi, hãy tấn công em đi, Onii-sama!"
"Anh không rũ bỏ chúng đâu! Anh không vứt những thứ ấy đi đâu! Anh sẽ không tấn công em!"
Trước khi tôi nhận ra, em ấy đã biến thành Sayuri rắc rối của thường ngày. Em ấy hành động hợp lý khi các chị em khác có mặt, nhưng khi tôi ở một mình với em ấy, em ấy luôn mất kiểm soát.
Sayuri cúi mặt xuống và lặng lẽ lẩm bẩm.
"Như em nghĩ ... anh thích Mariko-san đúng không? Đó là lý do tại sao anh sẽ không ... thân mật ... với em sao?"
Em còn làm khó mọi chuyện hơn khi nói "thân mật" đấy?! Có lẽ em ấy định sửa nó, nhưng cuối cùng lại khiến nó dễ chú ý hơn.
Không lừa dối hay che giấu điều gì nữa, tôi ngoan ngoãn thú nhận.
"Anh thích Mariko, nhưng anh chưa biết nếu đó có phải là tình yêu hay không. anh yêu Sayuri và em rất quý giá đối với anh ... như một gia đình. Đây không phải là điều cái người muốn trốn tránh muốn nói nữa, đây là cảm xúc thật của anh."
"Nếu anh nói rằng anh yêu em, thì hãy hơn thế nữa đi. Để bảo vệ gia đình của chúng ta, Onii-sama và em sẽ ràng buộc với nhau ... Em sẽ không làm phiền Onii-sama! Thêm nữa,em không muốn Onii-sama trở nên cay đắng vì phải chọn chỉ một em gái. Dù cho anh có chọn đi chăng nữa, thì nếu theo cách của em thì cả gia đình sẽ vẫn ở bên nhau, anh biết mà?! Tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc."
Miễn là tôi chịu đựng với điều đó.
Sayuri chắc chắn sẽ không nói những thứ như thế này. Ngoài ra, có thể đúng là Sayuri chỉ muốn tốt cho mọi người. Tuy nhiên, biểu hiện của em ấy gợi cho tôi lời đó.
"Mọi người" đều sẽ hạnh phúc, nhưng không có Sayuri trong đó.
Vì Sayuri không tự nói dối chính mình, nên em ấy cũng không thêm "nữa" vào cuối câu.
Em ấy chỉ đang tự lừa mình để tin rằng em ấy yêu tôi. Kiểu "yêu" đó không hề giống với Sayuri.
"Nếu đó thực sự là tình yêu chân thành, thì từ đầu em đã không nghĩ đến sự bất tiện mình gây ra cho người khác, em có nghĩ thế không?"
"Ơ?!"
Khi em ấy mở to mắt, tôi tiếp tục.
"Nếu anh gắn bó với Sayuri, thì Selene, Tomomi, Yuuki và Mika sẽ có thể sống như một gia đình. Vậy, em sẽ thuyết phục tất cả bọn họ chứ? Có thể rằng, họ sẽ nghĩ là Sayuri đã hy sinh để giữ lại cuộc sống hiện tại, và sẽ thấy day dứt... phải không? "
"Em ... không nghĩ về điều đó. Các chị em của em lại cảm thấy có trách nhiệm vì hành động của em ..."
"Em nói rằng em sẽ phù hợp với anh, vậy thì ... còn cảm xúc của em thì sao? Nếu em phù hợp với tất cả tiêu chí của anh, thì Sayuri này sẽ về đâu?"
"Em muốn được liên kết với Onii-sama. Em sẽ không đòi quần áo dễ thương nữa. Thời trang sẽ không cần thiết. Chỉ cần Onii-sama hạnh phúc thì em sẽ hạnh phúc theo. Đó là lý do tại sao mọi thứ sẽ ổn thôi ... nếu nhân cách này của em biến mất đi!"
"Không thể nào! Sayuri không phải là anh. Em có những thứ mà muốn làm mà, phải không. Quyết định trái tim của mình chỉ vì anh, thật là lạ nếu như em từ bỏ mọi khả năng mà mình có, phải không?!"
"Em không có bất cứ điều gì khác mà em muốn. Em không có tài năng hay tính cách đặc biệt nào nổi bật như những người khác. Em không có gì cả."
Sayuri rất giỏi nấu ăn và học tập, nhưng em ấy lại không nhận ra "khả năng nỗ lực" của mình. Dù nấu ăn hay học tập, đó đều là thành quả từ những nỗ lực của em ấy.
"Anh ... muốn cô gái mình thích, được tự do."
"Em ... không phù hợp với ... Onii-sama ư?"
Em ấy lẩm bẩm, giọng nghe yếu ớt.
"Anh không muốn em sống vì lợi ích của anh. Không vì ai cả, anh muốn Sayuri sống cho chính mình. Cũng như cách mà em đã nghĩ vì anh và các chị em của mình, anh muốn em phải nghĩ cho bản thân mình."
Đó là tất cả, nếu tôi nói rằng em ấy chỉ nên quan tâm mỗi bản thân mình thì em ấy sẽ bị cho là vô trách nhiệm mất. Tôi cũng ghét điều đó.
Tôi khẳng định lại một lần nữa.
"Sau khi em làm như vậy, khi em thành con người thật của mình mà không giả vờ bất cứ điều gì, hãy đến với anh bất cứ khi nào em muốn, Sayuri!"
Hãy đến với anh... ngay cả khi tôi tự nói như vậy, nhưng những lời cuối cùng của tôi thật sến súa.
Vậy mà, Sayuri vẫn chậm rãi gật đầu. Với khuôn mặt như thể đã vượt qua được nó, em ấy nói với tôi.
"Vậy sao ... ừm, đúng vậy. Em đã làm gì vậy chứ, thay vì tấn công Onii-sama với những khát vọng thuần túy của mình, em lại quan tâm đến mọi người, tương lai của gia đình và lấy đó làm cái cớ cho bản thân. Đó là sự thô lỗ của em đối với Onii-sama! Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. "
Rõ ràng, những gì tôi muốn nói đã được truyền tải tới em ấy.
Như thể một linh hồn xấu xa đang ám lấy em ấy, với một vẻ mặt sảng khoái, em ấy đứng dậy và mở cửa sổ ra. Gió thổi vào bên trong, thay thế bàu không khí ngột ngạt này bằng những cơn gió trong lành.
Trong khi vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Sayuri lẩm bẩm với tôi.
"Nhưng, em sẽ không đến với bạn lần nữa. Nếu Onii-sama muốn cưới em khi em lớn lên, em nghĩ sẽ ổn thôi ... nhưng khi đó, em có thể sẽ biến thành một người khác đấy, anh biết không? Em không muốn thừa nhận thất bại bây giờ, nhưng ... đó sẽ là cách để em trở nên hấp dẫn hơn. "
Chỉ một lần thôi, nhưng em ấy đã nhún vai. Như muốn bóp nghẹt thứ gì đó, em ấy lẩm bẩm đầy quyết tâm.
"Em sẽ khiến Onii-sama hối hận vì điều này. Em sẽ trở thành một cô gái tự lập, xinh đẹp, chắc chắn sẽ khiến anh phải đổ vào khi đó. Ngay cả khi anh hối hận vì đã bỏ em, em vẫn sẽ không quan tâm đến anh đâu."
Quay lại nhìn tôi, Sayuri lau những giọt nước mắt bằng ngón trỏ.
"Đó là lý do tại sao, em không phiền nếu Onii-sama yêu em. Ngoài ra, sinh nhật không chỉ diễn ra một lần. Nên nếu anh tách ra vì người yêu thì đó sẽ chỉ là một lần duy nhất, nhưng đối với em gái thì luôn có cơ hội để tổ chức cho anh. "
"Sayuri ..."
Với một nụ cười, khi nước mắt trào ra, em ấy nhẹ nhàng chấp nhận dời việc tổ chức sinh nhật cho tôi lại.