Ngày 2 tháng 5, thứ Năm.
Nghiêm trọng. Sự tận tình. Hướng dẫn giải quyết.
Mariko vẫn đang có tâm trạng tốt và mỉm cười nhiều hơn bình thường.
Đó là vì người mà Chitose-chan, em gái của cô ấy, thích là một idol, nên những nỗi lo của cô ấy đã không còn nữa... Gì đây? Mariko cuối cùng lại nói "Có thể mình đã bảo vệ em ấy quá rồi", nhưng tôi không biết phải đáp lại như thế nào.
Tôi chỉ mới làm 'onii-chan' được một tháng. Mặt khác, Mariko làm chị thì đã hơn mười năm rồi.
Thời gian tôi dành cho các cô em gái... với gia đình... thì không là bao! Tôi không thể tự mình khẳng định điều đó. Chúng tôi vẫn còn xa lạ vào tháng trước.
Tuy nhiên, tôi muốn mang lại cho họ một cái gì đó.
Khi tôi mơ hồ nghĩ về điều đó, Mariko bắt đầu nói chuyện với tôi về bài tập về nhà.
Và toàn bộ thời gian là để trả lời cho câu hỏi tôi muốn ăn gì là chủ yếu.
Thấy đang tôi lo lắng suy nghĩ, Mariko nói "yêu cầu được chấp nhận" và mỉm cười. Không hiểu sao tôi cảm thấy như lúc nào tôi cũng đối xử tệ với cô ấy.
Cuối cùng cô ấy đang làm gì vậy, thậm chí ngay cả khi tôi hỏi cô ấy cũng không nói. Đã quá muộn rồi.
Thực sự ấy ... chuyện gì đang xảy ra vậy.
Chỉ là, Mariko không thể hiện thái độ tức giận, hay bất kỳ dấu hiệu nào của sự buồn bã, cô ấy cứ tiếp tục mỉm cười và thôi không nói tiếp về chủ đề này nữa.
Ngay từ đầu, đó là lỗi của tôi vì đã không quyết định chuyện đó. Dù vậy nhưng cũng thật lạ khi nghe rằng yêu cầu của tôi được chấp nhận.
Tôi về nhà trong khi vẫn lo lắng về chuyện của Mariko.
Hôm nay Yuuki đang đợi tôi trong phòng. Trong khi em ấy đang hạnh phúc, tôi thì lo lắng rằng việc tour tham quan câu lạc bộ có thể đã có vấn đề.
"Mừng anh về, Nii-san. Anh vào đi."
"A-anh về rồi đây."
Khi tôi đi qua phòng khách và ngồi xuống ghế sofa, Yuuki ngay lập tức pha cà phê cho tôi. Ngay cả khi tôi không yêu cầu, em ấy đã cho sữa và nhiều đường.
Yuuki ngồi xuống với một cốc cà phê đen và nhìn chằm chằm vào tôi.
"Em có một chuyện muốn nói với Nii-san về hôm nay đấy.”
Đôi mắt em ấy lấp lánh.
Tuyệt thật đấy. Có vẻ như chuyến tham quan câu lạc bộ đã thành công.
"Có vẻ như có tin gì tốt đúng không?"
"Vâng! Thực ra em đã được tham gia vào tour của câu lạc bộ trà đạo."
Khi em ấy nở một nụ cười, tự nhiên tôi cũng cười hạnh phúc theo.
"Ohh. Tốt quá. Nhưng em không lo lắng khi ở với con gái sao?"
"Em-em đã làm hết sức mình. Là nhờ vào Nii-san và mọi người đấy."
Yuuki bối rối và ngượng ngùng, em ấy cúi đầu xuống.
Em ấy rất thành thật, dịu dàng và ngây thơ. Mặc dù em ấy có xu hướng khép kín, nhưng Yuuki thực sự là một cô gái tốt. Vô tình, sự yêu mến đối với em gái trong tôi lại biến thành tình cảm nam nữ.
"Vậy, chuyến tham quan đấy như thế nào?"
"Em đã được chiêu đãi trà xanh và kẹo. Dù đơn giản, nhưng em cũng được dạy nghi thức về trà. Tiệc trà trông rất trang trọng, truyền thống, có hơi chút ngột ngạt nhưng mọi người đều tốt, họ đều chào đón em."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi Yuuki đã làm tốt.
"Anh hiểu rồi. Em đã làm rất tốt, Yuuki."
"Đó là nhờ Nii-san cổ vũ em đấy. Và vì vậy, Nii-san... Em đang nghĩ đến việc tham gia một câu lạc bộ khi ghi danh vào trường trung học."
Yuuki cũng đang cố tiến thêm một bước nữa. Là anh trai, tôi cần hỗ trợ em ấy.
"Có rất nhiều câu lạc bộ khác nhau, và hình như em sẽ vào câu lạc bộ trà đạo rồi đúng chứ?"
Em ấy nhíu mày, bối rối.
"Để tăng thêm phần nữ tính còn thiếu trong em, em nghĩ một câu lạc bộ nữ sẽ tốt hơn, đúng không?"
"Anh rất muốn thấy em xuất hiện trong buổi tiệc trà. Bộ kimono chắc chắn sẽ phù hợp với em."
Đột nhiên, Yuuki đỏ bừng tai.
"Đ-Điều đó là không thể. Bộ kimono thì làm sao phù hợp với em chứ."
"Không cần phải quá hoảng sợ như vậy."
"N-Nhưng ... không đời nào, Nii-san."
Yuuki kêu lên với tôi trong nước mắt.
"Bộ em mặc kimono trông tệ lắm sao?"
“H-họ nói trang phục N-Nhật không phù hợp với kích cỡ của em… không phải thế, à thật ra… Em trông xấu khi seiza. Chân em sẽ tê và em không thể đứng được mất. Như hôm nay vậy, ở câu lạc bộ trà đạo họ phải xoa bóp chân cho em ... nó khiến em xấu hổ. "
Người nào lại... hơn nữa, tôi nghĩ người bình thường thì ai cũng có thể quen với việc ngồi seiza ...
"Anh cũng không giỏi trong việc đó, nên anh không biết nói gì. Ah! Còn trà thì sao?"
"Em vẫn thích cà phê hơn, em đoán vậy."
Có lẽ Yuuki đã quá say mê cà phê hơn trà đạo.
"À có điều này. Bản thân anh cũng không biết rõ và chỉ có một ý tưởng, nhưng trong buổi lễ trà thay vì thưởng thức trà, sẽ tốt hơn nếu phục vụ những vị khách và chiêu đãi họ với những nghi thức kiều diễm. Tinh thần hiếu khách, kiểu vậy. "
"V-vậy à. Ừm ... có lòng hiếu khách là rất nữ tính phải không. Vậy mà em... lại không biết cách chào mừng họ..."
Yuuki thất vọng ư?!
Có vẻ như tôi đã phạm sai lầm trong việc dẫn dắt chủ đề.
Các hoạt động của câu lạc bộ này không chỉ giới hạn ở các loại văn hóa.
"Oh đúng rồi! Nếu là em, thì không phải các câu lạc bộ thể thao sẽ phù hợp sao? Vì em cao, em có thể được chào đón trong các câu lạc bộ bóng rổ hay bóng chuyền."
"Em chỉ từng chơi những trò đó trong lớp thể dục trước đây, liệu có ổn khi một người mới bắt đầu khi đã học trung học không? Em lo lắng rằng em sẽ làm vướng họ lại."
Em ấy khiêm tốn, nhưng như tôi nghĩ, em ấy lo lắng quá nhiều.
Tôi muốn Yuuki tự tin hơn.
"Ai cũng đều là tay mơ khi bắt đầu làm một cái gì đó mới mẻ, và anh không nghĩ rằng nó quá muộn khi ở trường trung học. Chẳng giấu diếm gì, cả anh cũng vậy, anh cũng mới làm onii-chan và thực hành chưa đầy một tháng đây này."
Yuuki đột nhiên bật cười.
"Fufufu! ... ah., Xin lỗi Nii-san. Em bất ngờ vì anh nói một điều thật lạ."
"Không lạ tới vậy đâu. Ồ, đúng rồi! Thế còn câu lạc bộ kịch thì sao?"
"Em tham gia đóng kịch ư ?! Em không làm được đâu!"
"Không không, anh nghĩ em không nên nói như vậy ngay từ đầu. Ý anh là, em có thể đóng vai một người cả nam và nữ."
Búi tóc đuôi ngựa của em ấy lắc sang trái rồi sang phải như đuôi một chú cún.
"Cho dù đóng vai của nam hay nữ thì cũng rất khó cho em khi diễn trước công chúng!"
"Anh nghĩ rằng có sự can đảm là một điều tốt. Thêm nữa, vở kịch không chỉ có mỗi diễn viên, còn có cả công việc hậu trường như thiết lập ánh sáng, hiệu ứng âm thanh và trang phục. Ngoài ra, còn có đạo cụ từ nhỏ đến lớn. Có rất nhiều vai trò, em có thể tìm thấy việc gì đó thích hợp, Yuuki."
"Anh biết nhiều nhỉ Nii-san, anh thật tuyệt vời."
Thật rắc rối khi em nhìn anh đầy kính trọng như vậy, Yuuki.
"Anh chẳng biết nhiều đâu."
"Um ...câu lạc bộ kịch cũng tốt, nhưng còn các hoạt động câu lạc bộ khác thì sao? Ở trường trung học hẳn có nhiều câu lạc bộ hơn ở trường cấp hai, phải không?"
Đúng vậy, nhưng liệu câu lạc bộ đó có khiến Yuuki sống trọn vẹn những ngày tháng trường trung học không? Vì tôi ngay từ đầu đã không tham gia vào bất cứ hoạt động câu lạc bộ ở cấp hai, nên tôi không thể đưa ra lời khuyên nào cho em ấy...
Nhắc mới nhớ, trong hội học sinh của cấp hai, tôi đã nói chuyện với nhiều người phụ trách những câu lạc bộ khác nhau, và cũng tham dự cuộc họp của các chủ tịch câu lạc bộ thay mặt chủ tịch hội học sinh.
Ở trường cấp hai có câu lạc bộ bóng chày, câu lạc bộ tennis, câu lạc bộ bóng đá cũng như câu lạc bộ điền kinh.
Từ bên nghệ thuật, có ban nhạc dụng cụ... hmm, loại câu lạc bộ nào có thể cho Yuuki tận dụng tài năng của mình?
Vì tôi có cảm giác như Yuuki sẽ có thể làm tốt ở bất kỳ câu lạc bộ nào, nên chẳng có lần nào tôi nghĩ và thốt ra “chính là nó”.
"Dù sao thì! Nếu là em, có là thể thao hay văn hóa, anh nghĩ em sẽ có thể làm tốt dù chọn cái nào đi nữa, Yuuki. Anh đảm bảo điều đó."
Em có thể làm bất cứ việc gì! Lời khuyên này chẳng mấy hay ho. Tuy nhiên, Yuuki mỉm cười đáp lại.
"Cảm ơn, Nii-san. Đúng rồi, kể cho em nghe về những năm trung học của anh đi, Nii-chan."
"Về anh?"
Yuuki gật đầu.
" Em muốn biết để tham khảo."
"Dù anh giới thiệu em rất nhiều các câu lạc bộ, Yuuki, bản thân anh thực sự chưa từng gia nhập vào bất kỳ câu lạc bộ nào cả."
"Eh ?! Thật sao?."
Khi đôi mắt em ấy tròn xoe, tôi tiếp tục.
"Nhưng anh đã tham gia vào hội học sinh. Anh đã giúp đỡ nhiều công việc trong năm đầu tiên và cuối cùng anh trở thành phó chủ tịch hội học sinh."
"Vậy không phải là chủ tịch nhưng là phó chủ tịch. Em hơi ngạc nhiên khi có ai đó tài năng hơn Nii-san đấy."
Cô bé thở dài với vẻ mặt kinh ngạc.
"Này này, em nghĩ anh là gì."
"Một Nii-san tuyệt vời, và tất nhiên là người luôn nghĩ cho những đứa em gái của mình!"
Yuuki quá thành thực, em ấy không hề biết châm biếm là gì.
Em ấy thực sự ngưỡng mộ tôi ... ahh, thật bực mình.
Trái tim của tôi đau quá.
Tôi không đáng là người mà Yuuki tôn trọng. Thay vào đó, tôi hầu như còn không đáng là một đống rác rưởi. Xin lỗi em.
Và, khi tôi bắt đầu không bình tĩnh lại được, Yuuki tiếp tục nhìn thẳng vào tôi.
Làm ơn dừng lại! Sự vô dụng của chính tôi sẽ khiến tôi chết mất!
Tôi chùng vai và bắt đầu bào chữa.
"U-uhhh ... nhờ vào việc dẫn dắt các đàn em trong hội học sinh, anh có thể nói chuyện với Yuuki bình thường, ý anh là ... hồi đó anh phụ trách dẫn dắt các đàn em và anh đã được chủ tịch khen ngợi. Nhưng , ngay cả sau khi anh trở thành phó chủ tịch cũng chẳng có gì thay đổi so với những gì anh đã làm kể từ năm đầu tiên, anh không phải là một người đáng kính như em nghĩ đâu. Người xứng đáng là những người đứng đầu và đưa ra quyết định. "
Bây giờ nghĩ lại về nó, hồi đó chủ tịch hội học sinh đẩy tất cả công việc với đàn em vào tôi.
Nhưng cũng nhờ đó khi tôi đột nhiên có năm đứa em gái, bằng cách nào đó tôi có thể hành động như anh trai của họ ... tôi nghĩ vậy. nhưng vẫn có rất nhiều điều tôi không thể làm được.
Em bị thuyết phục rồi, đó là những gì mà mặt Yuuki đang biểu hiện.
"Vậy là Nii-san rất chu đáo vì anh có kinh nghiệm, đúng chứ. Như em nghĩ, anh thật tuyệt vời."
"Đừng khen nữa! Thật đáng xấu hổ!"
Yuuki lắc nhẹ đầu và búi tóc đuôi ngựa đung đưa theo.
"Em sẽ khen ngợi Nii-san thật nhiều. Vì Nii-san luôn tán dương em, em chỉ muốn trả lại một chút. Nii-san rất chu đáo, giỏi làm cà ri ... và ... rất ngầu."
Khuôn mặt đỏ bừng của em ấy trông cực kỳ nữ tính và dễ thương.
Khi chúng tôi ở một mình, biểu hiện của Yuuki liên tục làm tim tôi hẫng một nhịp.
Mặc dù em ấy nói rằng mình thiếu nữ tính, nhưng Yuuki là một viên ngọc với sự nữ tính tiềm ẩn bên trong. Từ một viên ngọc thô em ấy đã bắt đầu tỏa sáng rồi.
Tai em ấy dần đỏ lên, lặp đi lặp lại trong hoang mang.
"Đ-đúng vậy. Nii-san thật sự thật sự rất tuyệt vời!"
"C-cảm ơn em! Nh-nhưng hãy dừng việc này đi! Còn nói nữa thì nó sẽ trở nên nguy hiểm đấy!"
Khi chúng tôi khen nhau qua lại, bầu không khí trở nên kì lạ. Ngoài ra, rào cản đã được nâng lên quá cao. Không thể sống như những gì Yuuki kì vọng, tôi bắt đầu cảm thấy mình càng vô dụng.
Câu "Tự tin lên" tôi đã nói với Yuuki giờ quay lại như một boomerang và trúng tôi ... tôi đoán vậy.
"Này, Yuuki. Em không thích được anh khen ngợi sao? Nó không biến thành áp lực chứ?"
“Em- đôi khi đã rất xấu hổ, nhưng em chưa bao giờ là không thích nó cả. Bởi vì Nii-san là một người tốt. Em thực sự hạnh phúc."
Yuuki nở một nụ cười vô tư và cứ như thế,lại tiếp tục.
"Em luôn ngước nhìn lên Nii-san, em nghĩ đó là lý do tại sao em kính trọng anh."
"Kính trọng, em ..."
“Ý em là, Nii-san cũng có cuộc sống ở trường trung học, cuộc sống đó có thể kết thúc ngay sau ngày mai hoặc có khả năng nó sẽ tiếp tục cho đến tuần sau, hoặc tuần sau nữa, vì Nii-san có bạn bè, nếu anh muốn đi đâu đó với họ sau giờ học, hãy đi cùng họ ... Em muốn anh không phải lo lắng về em và chỉ thế thôi. "
Nghiêng người về phía trước, Yuuki nghiêm túc nhìn vào mặt tôi.
"Nhưng khi đó..."
"Chúng ta sẽ gặp nhau vào thứ bảy và chủ nhật, đó là quyết định của em. Em muốn Nii-san dành thời gian của mình một cách có ý nghĩa. Tất nhiên, nếu anh không có kế hoạch nào khác, em sẽ vui vẻ chào đón anh."
"À , cảm ơn em."
Khuôn mặt của Mariko hiện lên trong đầu tôi. Vì Yuuki đã tự đề xuất, nếu có cơ hội, tôi sẽ nghe theo những gì em ấy nói .
"Vậy thì, hôm nay em sẽ làm cà ri và Nii-san sẽ là người thưởng thức nhé!"
Nói xong, Yuuki bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Thành phần bí mật món cà ri của cô ấy, bằng cách nào đó lại giống như những gì mà tôi tưởng tượng ... cà phê hòa tan.