Ngày 7 tháng 4, Chủ nhật.
Murasaki-san. Cuộc trò chuyện quan trọng. Mối quan hệ được thừa hưởng?
Từ khi còn nhỏ, tôi đã sống với ông bà của mình. Rồi một ngày nọ, một ‘người-bácmà-tôi-cũng-chẳng-biết-là-ai’đột nhiên xuất hiện, mua cho tôi một vài món đồ chơi trong cửa hàng tạp hóa và đãi tôi một xuất ăn cho trẻ em trong nhà hàng .
Với cái suy nghĩ còn đầy non nớt của bản thân, tôi tự nhủ ‘Người này chính là Santa Claus'. Ngoài ra, tôi còn nhớ là người đó đến thăm tôi không theo thời gian cố định nào trong năm.
Bây giờ, tôi cũng không thể nhớ chính xác mình đã hỏi ông ấy những thứ gì. Tất cả những hoài niệm tôi ghi nhớ chỉ là chúng tôi đã rất vui khi ở bên nhau.
Chỉ mới gần đây, tôi được cho hay người bác đó chính là cha ruột của mình .
Tôi được biết sự thật đó trong đám tang của người bác họ ấy——Taishido Jinya. Ông vốn là cha của tôi, đồng thời là CEO của tập đoàn đường sắt Taishido, một tập đoàn lớn với tổng giá trị tài sản lên đến một ngàn bốn trăm tỉ Yên.
Ông đột ngột qua đời do tai nạn vừa xảy ra trước đây không lâu.
Vào ngày ấy, tôi được mời đến uống Cafe tại phòng chờ của khác sạn nơi
Shinonome Murasaki—Tổng cố vấn, cũng như là người được cha tôi ủy thác đã hẹn tới.
Khi tôi hướng ánh mắt của mình lên để quan sát, tôi bắt gặp thân hình mảnh mai với cặp kính không viền đang nhìn tôi chằm chằm, không chút xê chuyển .
Với mái tóc ngắn và cái váy vô cùng hoàn hảo, trông cô thực sự xinh đẹp dù chỉ trang điểm khá nhạt, hoặc có lẽ là không. Đặc biệc hơn cả, cô ấy mới chỉ khoảng hai mươi tuổi. Một cô gái trẻ như vậy trở thành tổng cố vấn cho gia tộc Tashido chắc chắn sẽ khiến mọi người suy đoán cô ắt hẳn phải vô cùng xuất sắc, và thậm chí nổi bật hơn so với những người khác. Sau khi nhìn tôi, cô khẽ hé đôi môi hồng thanh mảnh của mình.
"Bây giờ, tôi sẽ giải thích vấn đề về việc thừa kế."
"Về gia sản thừa kế... phải không."
"Như tôi đã nhắc đến nó trong lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là số gia sản đó đủ cho cậu có thể sống nhàn hạ, ăn chơi suốt đời. Về thủ tục thừa kế, tôi sẽ lo toàn bộ phần đó. Cậu có thể giao hai người của nhà Domon cho tôi chăm sóc cũng được."
"C-cảm ơn cô nhiều lắm."
Tôi thực sự chỉ có thể thể hiện lòng cảm tạ của mình cho Murasaki-san. Tôi vốn không biết gì về những thủ tục này cho tới gần đây, và việc thực hiện chúng đành phải nhờ cô ấy lo liệu.
Nhân tiện đây cũng nói luôn, hai người của nhà Domon ám chỉ ông và bà của tôi. Họ đang tận hưởng kì nghì mát ở Hawaii trong một khu căn hộ của tập đoàn Taishido.
"Sao cô không cho tôi xem di chúc của bác… à không, của bố tôi? Thực sự tôi vẫn chưa được sờ vào, thậm chí nhìn thấy nó."
"Như lời đã hứa với người đã khuất, tôi, người được ủy thác, buộc phải thực hiện lời di ngôn đó mà không đưa cho ai xem, trừ trường hợp bất khả kháng."
"T-tôi thực sự xin lỗi vì đã đòi hỏi một việc vô lí như vậy ."
"Không, tôi mới là người phải xin lỗi vì sự bất cập này. Thực sự thì, việc một cậu nhóc như cậu lo lắng vốn không thể tránh khỏi. Và thời điểm như thế này, một người trưởng thành phải tỏ ra dứt khoát… Vậy cậu còn có câu hỏi gì ngoài nội dung của tờ di chúc ra không?"
Sự trưởng thành của cô ấy, có lẽ phải ngang với một người già gấp ba lần cái tuổi hai mươi... hừm, tôi phải ngăn mình thốt ra câu nói ấy trước mặt Murasaki-san đang nghiêm túc và tại một nơi như thế này.
"Không… Cá nhân tôi không có gì để quá lo nghĩ cả."
"Tôi hiểu. Cậu cũng giống như những cô bé kia, vốn chỉ vừa mới đây còn là học sinh trung học, nên có vẻ gặp rắc rối với nó cũng không có gì là lạ."
Tôi chỉ mới vào trường cao trung mùa xuân này... Ơ mà hình như tôi vừa nghe thấy cái gì đó ngoài tầm dự đoán.
"Đợ… Đợi một chút!"
"Đột nhiên cậu lớn giọng như vậy chắc hẳn có việc gì xảy ra?"
"Vừa mới đây, cô có nói một thứ gì đó hơi thái qúa chăng?"
"Việc cậu cảm thấy rắc rối với nó cũng không có gì là lạ ... Tôi đã nói vậy."
"Ngay trước đó! Sớm hơn chút!"
" Cậu còn có câu hỏi gì ngoài nội dung của tờ di chúc ra không?"
Không phảiiii! Bất ngờ có phải là bản chất thật sự của Murasaki-san hay không ?
"Trở lại lúc cô nói tôi chỉ vừa đây còn là học sinh trung học ấy."
"Từ mùa xuân này, cậu sẽ chuyển đến học viện Shichiyou, một trường cao trung có mối quan hệ với tập đoàn Taishido."
"Không phải là tiếp tục vấn đề đó, cô vừa mới nói là ‘Như những cô bé ấy'?"
"Đúng vậy. Ngoài cậu, Taishido Jinya còn có con gái riêng."
"Tôi chưa từng nghe về việc này…. Thực sự chưa bao giờ."
Mẹ tôi vốn có một cơ thể yếu ớt nên bà mất khi còn rất trẻ. Ông bà cũng không nhắc đến việc tôi có các cô em gái.
"Chúng được ủy quyền cho cậu, Yoichi-san. Đó chính xác là những thứ mà tôi muốn nói với cậu hôm nay."
"Ủy quyền, tức là..."
"Yoichi-san sẽ có năm em gái."
Tôi đứng người, tay run run cầm cốc Cafe. Trong khi đó, Murasaki-san nhẹ nhàng lấy tấm lọc Café ra khỏi cốc. Cuối cùng, tôi đặt cốc xuống bàn và sửa lại tư thế.
"N-năm em gái?"
"Đúng vậy. Đã có sáu người phụ nữ sinh con cho Jinya ."
"Sáu người phụ nữ, ý cô là mỗi người chúng tôi được sinh ra bởi một bà mẹ khác nhau ?"
"Đúng. Điều có có gì lạ à?"
"Có cả tấn vấn đề trong đó ấy chứ!"
"Cho dù thế, xin cậu hay chấp nhận sự thật. Rằng cậu, Yoichi-san là con trai cả. Sau đó là em gái lớn, em gái thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm"
"Tất cả đều là em gái?"
"Đúng vậy. Nhưng vẫn còn quá sớm để gọi họ là em gái. Hiện tại họ vẫn chỉ là ứng cử viên cho em gái."
"Ứng cử viên..."
"Theo như ý nguyện thì cậu phải chọn ra một người từ năm người đó ."
"Không bao giờ một thứ vô lí như thế lại có thể được viết trong di chúc, hay nói chính xác hơn là đã được viết trong di chúc. Thực sự không thể chấp nhận được!"
"Tôi đã giải thích rõ hoàn cảnh cho cậu. Mọi nội dung tôi nói đây đều là nhằm giúp cậu hiểu rõ về sự giúp đỡ cho cuộc sống của cậu."
"Sự giúp đỡ cho cuộc sống, nghe có vẻ rất nguy hiểm."
"Ý tôi là tiền mặt."
Tôi mừng là mình chưa hỏi.
"Dùng tiền để thuyết phục ai đó, chẳng phải điều đó trái với luật pháp sao?"
"Taishido tạo ra luật lệ và mọi thứ. Tôi chỉ thuật lại những gì người đã khuất muốn.
Dựa vào đó, tôi tạo cho mình một sự chuẩn bị chắc chắn. Và hơn thế, tôi mừng là Yoichi-san hiểu vấn đề rất nhanh chóng."
"Tôi có thể đã hiểu nhưng tôi vẫn chưa đưa ra quyết định..."
"Tất cả những người em gái đều đã đưa ra quyết định ."
Những điều mà bản di chúc chứa đựng thực sự quá nhiều, khiến tôi cảm thấy đau đầu.
"Khi Taishido Jinya còn sống, ông ấy luôn gửi những khoản hỗ trợ cho các cô con gái… Nhưng gần đây, có vẻ như nguồn hỗ trợ đó đã gần cạn kiệt."
"Có phải nó cũng nằm trong bản di chúc?"
"Đúng vậy. Ông ấy nói rằng là sẽ chăm sóc các cô con gái chừng nào ông ấy còn sống. Bởi vì, dù sao thì tất cả các bà mẹ của các cô bé biến mất và bỏ rơi họ."
Tôi còn có ông và bà, còn họ thì còn chẳng có gia đình.
"Những ứng cử viên em gái hiện đang sống một mình. Họ được trợ cấp mười triệu
Yên mỗi năm và sau khi trừ đi các khoản chi phí thì họ sẽ nhận được bốn trăm ngàn Yên mỗi tháng..'
Họ nghe cứ như những cô công nương vậy. Không, kể cả thế… Nếu sự trợ cấp đó chấm dứt thì họ sẽ bị bỏ mặc mà không có gì cả. Tôi không thể để thứ như thế diễn ra .
"Thời hạn cho sự lựa chọn là hai tuần. Đến lúc đó, Yoichi-san phải chọn ra một người."
"Sao chỉ một?"
"Đó là thứ viết trong di chúc... tôi chỉ có thể trả lời như vậy. Tài sản thừa kế sẽ được chia lẻ cho cậu và người em gái được chọn. Yên tâm là dù chỉ một nửa thôi cũng là quá đủ với cậu rồi"
Tôi thực sự không thể tưởng tượng được số tiền đó lớn tới mức nào.
"L-làm sao tôi có thể chọn ra một người em gái."
"Tôi không thể giải thích được, nhưng rồi cậu sẽ nhận ra thôi. Cậu còn câu hỏi nào khác không?"
"Tất cả ứng cử viên em gái đều là con của Taishido Jinya?"
"Đúng vậy."
"Tại sao tất cả họ lại không thể cùng trở thành em gái của tôi ?"
"Họ không thế."
Murasaki-san gạt phắt.
"Tại sao?"
"Bởi vì nó được viết trong di chúc."
"Không, nhưng."
"Bởi vì ông ấy đã viết thế trong di chúc."
"Vậy hãy cho tôi xem..."
"Đó là những gì... viết trong di chúc."
Murasaki-san liếc nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm khiến tôi cảm tưởng như mình sẽ bị cắt ra từng mảnh nếu bắt gặp ảnh mắt ấy.
"Các ứng cử viên em gái thực sự chấp nhận một việc vô lí như thế này ?"
"Đúng vậy. Nói đúng hơn là 『Họ không có quyền phản đối nó』 ."
Tôi cảm thấy nhưng có gì đó nặng nề rơi xuống dạ dày mình..
"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không chọn bất cứ ai ?"
"Thì Yoichi-san sẽ mất toàn bộ quyền thừa kế."
Trong lúc nói vậy, Murasaki-san đưa cho tôi một thiết bị hình dáng giống như một chiếc USB. Kích cỡ của nó khá nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, trên màn hình LCD hiển thị con số 701 .
"Đó là chìa khóa nhà mới của cậu. Cố gắng đừng làm mất nó dù nó là một chiếc chìa khóa thông minh. "
Khi tôi nhìn xuống chiếc chìa khóa mình vừa nhận được, Murasaki-san đứng dậy.
"Đó là tất cả mọi thứ. Nếu có gì vướng mắc cứ gọi cho tôi. Giờ thì chúc cậu may mắn."
"Đ-đợi chút, Murasaki-san!"
"Cậu có câu hỏi gì nữa à?"
"Những ứng cử viên em gái là người như thế nào?"
"Cậu sẽ biết khi gặp họ. Nhớ rằng, cuộc sống của họ nằm trong tay cậu, Yoichi-san." Murasaki nói lời cuối cùng, cầm tờ hóa đơn và đi ra khỏi phòng chờ.
Một tòa dinh tự bảy tần——dinh thự Taishido tọa lạc trên đỉnh một ngọn đồi . Xung quanh không có toàn nhà cao tầng nào khác .
Đỉnh của dinh thự là một khu đặc biệt và được chia ra thành nhiều căn hộ nhỏ, trên cửa ghi 'Phòng 701'.
Cửa phòng mở ra theo hiệu lệnh của chiếc chìa khoá mà Murasaki-san đưa cho tôi.
Phòng 701 là một 6LDK (Chỉ những căn phòng có đầy đủ từ phòng tắm, phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh và ban công) với những căn phòng riêng và màn kéo. Nó thực sự quá sang trọng đối với một người.
Tôi đi vào và mang hành lí tới căn phòng nhỏ nhất. Mặc dù nói là nhỏ nhưng nó vẫn rộng bằng mười tấm thảm Tatami, rộng hơn so với căn phòng rộng sáu tấm Tatami tôi từng ở khiến tôi có cảm giác trống trải. Và sao thì, tôi cũng đang rất cô đơn.