Ngày 22 tháng 4, thứ Hai.
Pat pat. Hẹn hò chiều tối. Từ bây giờ.
"Cậu sẽ làm gì nếu cậu trở thành em gái tớ thì có thể nhận được nhiều tiền!?"
Tôi thử hỏi Mariko câu hỏi này sau giờ học khi chúng tôi chuẩn bị về nhà.
Mariko nhìn xuống; hướng mắt lên và nói "Đó sẽ là một vấn đề đấy". Khi tôi hỏi cô ấy tại sao, thì cô ấy tức giận và hét lên "Đồ ngốc", "Đồ vô cảm!" và cứ như vậy.
Tôi ngạc nhiên bởi vì cô ấy thường không giận dữ như thế. Đúng hơn là, tôi đã sợ. Tôi không thể trả lời được khi Mariko hỏi lại tôi "Sao cậu lại hỏi một câu như thế chứ?" trong lúc trả lời.
Lúc đó tôi đã nói "Đó chỉ là một câu hỏi giả định thôi" để né tránh câu hỏi ấy. Mariko lúc đầu làm một biểu hiện khó hiểu, sau đó đỏ mặt và mỉm cười xấu hổ.
"Nghiêm túc chứ, cậu thật sự lưu tâm đến nó sao?"
Sau đó Mariko đột ngột thay đổi chủ đề.
Có một cửa hàng hamburger trong dãy cửa hàng phía trước nhà ga——McDannos, dường như có một món giới hạn chỉ bán trong hai tuần——the fiery burger. Tôi được Mariko mời đi ăn cùng nhau... nhưng tôi cần phải về nhà và xác nhận việc sẽ làm với chiếc chìa khóa thông minh đã.
Lúc này, khi tôi chia tay với Mariko thì tôi hứa chắc chắn sẽ đền bù cho cô ấy rồi vội vã về nhà.
Luôn là như thế với Mariko. Một khi mọi chuyện lắng xuống thì tôi cần... phải bù cho cô ấy.
***
Khi tôi chạy như một cơn bão để về dinh thự Taishido, trước đó tôi đã nhận thấy con số hiển thị trên màn hình LCD của chiếc chìa khóa là phòng 101.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và nghĩ rằng 'Tiếp tục như vậy có ổn không?'. Những cảm xúc đó đan xen lẫn nhau và tôi không thể hiểu được cảm xúc của chính mình nữa.
Khi tôi tới trước cửa phòng của Selene, tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại và bấm chuông.
Cánh cửa mở ra sau mười giây.
"...Có gì không, Onii-chan?"
Thò đầu ra cánh cửa hơi mở và nghiêng đầu qua một bên là một cô bé với mái tóc đen xinh đẹp. Làn da em ấy trắng mịn như tuyết.
Tôi cảm thấy da dẻ em ấy đã đẹp hơn so với lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Tôi gật đầu khi thấy đôi mắt sậm màu của Selene.
"Thay vì một việc cụ thể thì... um... có vẻ tình trạng như tuần trước vẫn tiếp diễn."
Em ấy cân nhắc và gật đầu. Thông thường thì em ấy hành động như thể đang ngơ ngác, nhưng kỳ lạ là có những lúc em ấy cư xử dựa vào trực giác của mình. Mẹ em ấy là một thầy bói, có lẽ Selene cũng thừa hưởng được tài năng đó.
"...Vào trong ngay đi anh. Dù sao thì không khí bên ngoài cũng độc hại lắm."
"Nào nào. Em tính quay lại con người trước kia đó hả?"
"...Nhanh lên, Onii-chan."
Đôi tay mảnh khảnh của cô bé vươn ra từ chiếc cửa hé mở. Selene nắm lấy tay tôi và kéo vào trong.
Mặc dù chúng tôi đã cùng nhau dọn dẹp lần trước, nhưng phòng của Selene hiện đã quay trở lại tình trạng ban đầu của nó.
"Geez. Sao đồ giặt lại chất đống trong góc phòng thế kia?"
"... Em nghĩ vậy tốt hơn là phơi khô chúng. Ngay cả khi gấp chúng lại thì dù sao chúng cũng cần phải ủi trước khi sử dụng, vậy nên là cứ để chúng ở đó như lúc ban đầu của chúng thì hợp lý hơn."
"Haa..."
Chắc chắn khả năng giặt giũ của Selene chỉ là đổ nước vào để làm sạch chúng và tách riêng từng bộ quần áo và vật liệu liên quan tới công việc của em ấy.
Khả năng giặt sạch còn lại không đủ để em ấy giặt sạch quần áo mình sử dụng hàng ngày nữa.
"...Nhưng em đã sắp xếp hợp lý các figurines của mình rồi."
"O-oh, điều đó thật đáng ngưỡng mộ."
Khi tôi nhìn vào tủ làm bằng acrylic, thì tôi thấy các figurines được sắp xếp gọn gàng trên kệ. Selene áp sát tôi trong thầm lặng, đầu em ấy quay hướng về tôi.
"Um, gì thế, Selene-san?"
"...Một cô gái đã làm tốt thì phải được khen ngợi."
"Ư-ừm. Um... rõ ràng hơn được không?"
"... Hãy xoa đầu em đi."
Tôi nhẹ xoa đầu em ấy. Mái tóc đen mượt mà sáng bóng khi tôi chạm vào, nó toát ra từ lòng bàn tay tôi.
"...Hạnh phúc quá đi."
Selene lẩm bẩm không phát ra tiếng và ngồi xuống tại chỗ đó.
"...Sau khi hạnh phúc, thì uống trà hoặc cà phê là tốt nhất."
"Em luôn sẵn sàng mệt mỏi như thường lệ nhỉ."
Em ấy chỉ tay vào phần chữ in trên chiếc áo phông của mình, nó nói 'công việc là thất bại’'.
Ý đồ của em ấy luôn như vậy.
"...Vậy, Onii-chan muốn gì?"
Tôi tìm thấy hai cái cốc trong bếp. Vì có một túi trà trong tủ chén nên tôi cho vào mỗi chiếc cốc và đổ nước từ ấm đun nước vào.
Với chiếc cốc vẫn còn túi trà bên trong, tôi ưỡn ngực tự tin.
"Điều anh muốn là... trở thành em gái của anh đi!"
"...Em từ chối."
Một câu trả lời ngay tức khắc.
"T-Tại sao?"
"...Anh ngồi xuống đây trước đi."
Tôi đặt hai cái cốc trên bàn và ngồi đối diện với Selene.
"...Nghe nè Onii-chan. Em muốn đi theo còn đường mà mình đã chọn. Không dựa vào Onii-chan nữa, em muốn sống như một người phụ nữ trưởng thành."
Em ấy nhâm nhi tách trà của chiếc cốc vẫn còn túi trà trong đó, và làm một biểu hiện tự hào.
Tôi đứng dậy và bước đi, lấy một chiếc đĩa trong bếp và sau đó lấy túi trà trong tách và đặt vào nó.
"Anh lo lắng cho Selene vì em ấy thậm chí không thể lấy túi trà từ tách đấy chứ."
"...Đó là một việc phiền toái nên em không làm. Đó là một quyết định đúng đắn. Em nghĩ anh sẽ hiểu."
Em ấy nhìn lại tôi với vẻ mặt buồn bã, tôi thở dài trong tâm trí.
"Vậy thì Selene... Về... trường học hôm nay thế nào?"
Bộ đồng phục sơ trung đáng yêu của em ấy vẫn không có một nếp nhăn. Sau khi nghe điều đó, đôi mắt của em ấy như chứa tất cả điều sầu muộn trên thế giới này, đột nhiên lóng lánh và nước mắt rơi xuống
"...umm, hôm nay là ngày kỷ niệm."
"Anh sẽ xem xét nó sau."
"...Em xin lỗi."
"Vì em đã thành thật, nên anh sẽ giả vờ như nó chưa hề xảy ra... nhưng em sẽ phải đi học nghiêm túc từ bây giờ đấy..."
"...Onii-chan. Thực tế thì, em không biết phải làm gì bây giờ cả."
"Em không biết sao?"
"...Vâng. Em đã phải quyết tâm đi tới con đường mà mình đã lập... nhưng em không biết điều gì ở phía trước cả."
Selene đã quyết định được điều em ấy muốn làm và đối mặt phía trước, nhưng đã nhận ra rằng em ấy thiếu đi mất khả năng chuẩn bị và kế hoạch thực hiện nó... đại loại như thế.
Có vẻ như là vì tôi đã cản em ấy, và khiến em ấy cảm thấy khó chịu.
Lắng nghe vấn đề của em gái là nhiệm vụ và niềm vui của một người anh trai. Tôi nói với em ấy điều mà tôi nghĩ.
"Sao em không thử tới trường trước tiên? Mặc dù không chắc được hoàn cảnh hiện tại, chúng ta không biết được điều sẽ xảy đến với em sau đó và chúng ta sẽ tiếp tục cảm thấy khó khăn."
"...Onii-chan, từ giờ anh định làm gì?"
Có lẽ là trùng hợp nhưng Selene đã hỏi tôi điều mà tôi đã thắc mắc từ sâu trong mình… tôi tính làm gì... điều tôi muốn làm là gì.
Đúng vậy, thực tế thì người đang tìm kiếm sự giúp đỡ là tôi.
Tôi lo rằng liệu có thuyết phục được Murasaki-san với chỉ mình tôi hay không.
Nhưng nói rằng 'Đi và nói chuyện với Murasaki-san cùng nhau nào' với Selene ngay bây giờ thì rất là khó. Dường như hai vấn đề vẫn là quá sức với em ấy.
"Sắp tới, anh tính tìm thời gian để nói chuyện với Murasaki-san và xác nhận điều ở phía trước là gì. Em nên nghĩ về vấn đề của mình thôi, không cần lo lắng cho anh đâu."
"...Em hiểu rồi. Em xin lỗi vì không giúp gì được cho Onii-chan."
"E-Em không cần phải xin lỗi đâu. Đó là nhiệm vụ của Onii-chan để bảo vệ các em gái của mình mà."
Selene khẽ gật đầu và nhấm nháp tách trà.
"...Chúng ta sẽ làm gì hôm nay đây?"
"Anh tự hỏi. Anh không thể quay trở lại phòng chính mình cho tới khi thời điểm đến... thật tuyệt nếu anh có thể ở lại đây."
Em ấy nhìn thẳng vào tôi một lần nữa.
"...Onii-chan... um... có ổn không nếu em tiếp tục gọi Onii-chan?"
"Tất nhiên rồi! Chả có vấn đề nào giữa em tìm ra con đường của chính mình và anh là Onii-chan của em cả."
Em ấy không muốn trở thành em gái tôi nhưng gọi tôi như thế thì thoáng chút kỳ lạ.
"...Cảm ơn anh. Umm, nếu Onii-chan không phiền, thì em có một yêu cầu."
"Dọn dẹp cùng nhau lần nữa à?"
Selene lắc đầu mãnh liệt, mái tóc đen mềm mượt của em ấy rung lên. Em ấy tiếp tục với một giọng hơi run.
"...Đi h-hẹn hò...với em..."
"Hẹn hò... em muốn đi ngay bây giờ sao?!"
"...Đúng hơn thì, bắt đầu từ lúc mặt trời lặn. Nếu em bị ánh nắng chiếu vào, em sẽ bị tan biến."
"Lúc trước thì em là nàng tiên cá, vậy em trở thành ma cà rồng khi nào thế?"
"...Nếu em có thể phối hợp với bản chất của chuunibyou[note9220], em sẽ có thể có thêm ý tưởng để có thể thiết kế trang phục."
Nói rằng 'anh tự hỏi về điều đó' thì dễ thôi và phủ nhận điều đó nhưng tôi không muốn Selene nản lòng vì em ấy cuối cùng cũng bắt đầu suy nghĩ tích cực.
"Vậy thì, hãy đi sau khi mặt trời lặn nhé."
Em ấy nheo mắt hạnh phúc.
"...Cảm ơn anh rất nhiều. Nếu là với Onii-chan, em sẽ ra ngoài."
Thật rắc rối khi mà phải có tôi em ấy mới ra ngoài. Nhưng vì Selene tự mình nói rằng em ấy muốn ra ngoài, nên đó là một tiến triển rất tốt rồi. Tôi cần phải tôn trọng những cảm xúc đó của em ấy.
***
Selene và tôi chờ cho tới khi hoàng hôn đến, và xuống phố. Tuy nhiên, lại có cảm giác như thất bại vậy, chúng tôi đã đi tới nhà ga giống như tuần trước.
Tôi đi cùng em ấy khi em ấy mua một cái cốc mới——và khi em ấy nói rằng muốn ăn fiery burger mới ra.
Đúng như những gì được quảng cáo, nó lớn và rất cay làm tê cả lưỡi tôi.
Ăn chả miếng lớn trong cái bánh đã là đủ rồi. Sau cùng thì rau diếp cải từ cái burger là một việc khó xơi hơn.
Nhưng vấn đề chính vẫn là vị cay của nó.
Thoạt nhìn, đó không gì hơn là nước sốt cà chua và gia vị dựa trên sự kết hợp từ ba loại ớt jalapeño, habanero và jolokia. Tôi vẫn có thể nhớ được độ cay nồng của nó và đau đớn như thế nào. Tôi cảm thấy như có ảo giác là các lỗ chân lông trên cơ thể mình giãn ra, thật là khó chịu.
Nhờ điều đó, mồ hôi chúng tôi toát ra như thác nước. Khi môi cả hai đều sưng lên, cả Selene và tôi bắt đầu nhìn mặt nhau và cười.
Selene đã để ý một trung tâm trò chơi ở khu thương mại thành phố. Vì đã sáu giờ chiều, em ấy không thể vào vì chưa đủ tuổi; thất vọng, em ấy hứa sẽ quay lại lần nữa để trả thù.
Sau đó chúng tôi dành thời gian nhìn dòng người đông nghẹt ở trạm tàu, và Selene nghỉ ngơi ở một công viên vì đã nhìn thấy một lượng lớn người.
Chúng tôi cùng nhau tham quan thành phố, và kết thúc vào khoảng tám giờ cùng ngày.
Trên đường trở về dinh thự, Selene đã ngồi ở ghế cạnh cửa sổ xe bus. Em ấy lẩm bẩm nhỏ khi xe dừng lại ở một trong các trạm.
"...Onii-chan, anh sẽ làm gì từ bây giờ?"
Em ấy vẫn nhìn về cánh cửa sổ và nhìn chăm chú một cách trống rỗng khi khung cảnh xuất hiện rồi lại biến mất. Khi bên ngoài bị bóng tối bao phủ, cánh cửa phản chiếu khuôn mặt em ấy như một tấm gương.
Tôi đang ngồi cạnh em ấy và gật đầu.
"Như những gì anh đã nói trước đó, anh sẽ xác nhận với Murasaki-san trước tiên. Sắp tới, có khả năng mọi người sẽ phải chia ly, nhưng dù ở nơi nào thì em vẫn là em gái của anh."
Sau khi lấy hơi, tôi tiếp tục.
"Thật tốt nếu mọi người có thể vẫn ở bên nhau, đó là lý do anh sẽ đi hỏi Murasaki-san nếu điều đó có thể. Đó là điều cần làm trước tiên."
"...Và việc thứ hai là gì?"
"Nói chuyện với mọi người. Giống như anh đã làm với em hôm nay."
Tiếp tục, một câu hỏi bật ra từ miệng tôi.
"Nhắc mới nhớ, sao em lại nói 'Em sẽ xem anh là anh trai, nhé?!'? lúc đó cùng những người khác vậy."
"...Điều đó là"
Selene quay qua và suy nghĩ.
"...Trùng hợp chăng?"
Em ấy nghiêng đầu và trả lời đại với tôi, nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt trống rỗng.
"Em làm như một sự trùng hợp như thế sẽ xảy ra ấy!"
"...Chúng em là chị em gái với nhau nên chúng em nghĩ như nhau."
Các em ấy có những tính cách khác nhau, hơn nữa cũng đều ở những độ tuổi khác nhau. Không tin được là Mika, đứa em bé nhất vẫn còn học tiểu học đã đưa ra những lời này.
Có lẽ khi tôi đang ngủ, hoặc trong khi tắm, các chị em chắc có nói chuyện gì đó với nhau.
Nếu tôi mà hỏi nữa thì sẽ là tình huống 'Selene đã nói câu đó cho em!'. Em ấy đã miễn cưỡng để nói bất cứ điều gì, tôi đành chịu nhưng nghĩ đó là một bí mật.
Selene nép mình lại gần và tựa đầu vào vai tôi.
Mùi hương của dầu gội tỏa ra khiến tim tôi đập nhanh hơn... không, nó làm tôi thấy thoải mái.
"...Hãy để em như vậy một lúc."
Tôi nhẹ gật đầu. Xe bus lắc lư êm ả, làm tôi ngủ gật.
Tôi đang ở cạnh gia đình của mình. Một khoảng cách mà tôi có thể cảm thấy hơi ấm của em ấy.
Một cảm giác thật dễ chịu, tôi cảm thấy đầu óc mình như lạc trôi đi.
Chỉ một lúc nữa, hãy cứ thế này lâu hơn một chút...
Và khi chúng tôi cứ như thế trên xe, thì chúng tôi đã lỡ mất trạm xe gần dinh thự nhất.