Phần kết
Kì hạn hai tuần đã kết thúc
Chúng tôi cùng Murasaki-san đang ở trong phòng khách vào ngày chủ nhật cuối cùng.
“Cậu đã quyết định được ai là em gái mình chưa?”
Các ứng cử viên em gái lần lượt đứng đằng sau tôi. Tôi không thể nào chọn ra một người trong số họ được, ngay lúc tôi định quay lại---
“Chờ một chút!”
Tomomi lên tiếng, giọng của em ấy nghe tươi vui một cách lạ thường
“Chúng em có một số chuyện cần phải nói với Nii-chan, anh nghe nè. Ahh! Xấu hổ lắm nên anh cứ ngồi vậy mà nghe nhé, nếu anh quay đầu lại thì mọi quyết tâm của em sẽ tan biến hết mất.”
Và rồi, bắt đầu từ Tomomi, các ứng cử viên em gái cũng bắt đầu nói
“Em cũng có rất nhiều điều muốn nói với Onii-sama. Em sẽ không để Tomomi là người duy nhất làm điều đó đâu!”
“Em cũng làm vậy được không Nii-san? Cái này chỉ có thể nói ngay tại đây được thôi”
“Mii-chan cũng có thứ muốn nói với Nii-chama và các Nee-chama nữa ạ.”
“… Lần lượt theo thứ tự đi nào, em sẽ nói đầu tiên như là một người đại diện cho ngày thứ hai”
Selene chầm chậm hít thở. Tôi xác nhận chuyện này với em ấy
“Nhìn ra đằng sau không được sao?”
“… Không. Em muốn anh tiếp tục nhìn đến tương lai, không phải là quá khứ!”
Em ấy tiếp tục nói rõ
“… Em chỉ toàn dựa dẫm vào Onii-chan mỗi khi ở cạnh anh ấy, vậy nên em không thể trở thành một người em gái được.”
Em ấy không muốn làm em gái tôi sao? Sao lại nói ra mấy chuyện như này đột ngột quá vậy. Cứ dựa dẫm vào tôi cũng chẳng sao mà phải không?
Tiếp sau Selene, Tomomi cười
“Cái gì thế này, vậy là không được lặp lại lời của Selene rồi. Ưmm… cả em nữa Nii-chan, em cũng từ bỏ việc trở thành em gái rồi. Em đã sai khi nghĩ đến việc dùng Nii-chan để mọi người biết đến em… bằng việc dùng cái tên Taishido. Còn nữa, em cùng tuổi với Nii-chan mà… Em là Onee-chan của tất cả mọi người chứ.”
Tôi không biết giờ nét mặt của Tomomi trông như thế nào, Nhưng biểu hiện trên gương mặt của Murasaki-san không hề thay đổi.
Sayuri thở nhẹ ra và nói
“E-Em cũng vậy nữa, tối qua em đã quyết định khi ngủ cùng với Onii-sama rồi ạ. Đây sẽ là lần cuối cùng em gọi anh như thế này… Onii-sama, anh đã dạy cho em những cách sống khác nhau. Thay vì đi theo số phận được đưa đến, em quyết định sẽ tự chọn lấy số phận cho riêng mình. Em… từ chối trở thành em gái anh.”
Và ngay sau đó, tôi cảm thấy hơi thở của em ấy ngay bên tai mình. Khi em ấy đột ngột tiến tới, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng .
“Bởi vì em gái thì đâu thể trở thành người yêu được anh nhỉ!?”
Chẳng biết có được luật pháp chấp nhận hay không, nhưng về luân lý hay xã hội thì chắc chắn không được phép. Đây có phải câu trả lời mà Sayuri đã phải suy nghĩ rất nhiều không?
Trông thấy Sayuri thì thầm với tôi, Tomomi bắt đầu phản đối
“Ahh! Cô đang bí mật nói cái gì thế hả! Không công bằng!”
“Fufufufu… không có gì đâu mà. Chẳng có luật nào nói tôi không không được nói thầm cả.”
“UMMM! Em có thể?”
Trận cãi vã giữa Tomomi và Sayuri bị Yuuki làm gián đoạn. Không thể có chuyện Yuuki cũng nói rằng cô ấy không muốn trở thành em gái tôi
“Trước giờ em đã luôn cố gắng để trở thành một cô gái, thế nhưng em vẫn chẳng trở nên nữ tính hơn chút nào cả. Vậy nên từ giờ em sẽ cho anh thấy rằng em có thể tự mình rèn luyện và trở thành một cô gái tuyệt đẹp. Em sẽ tự làm điều đó mà không dựa dẫm vào Nii-san. Đó cũng là lý do mà một đứa như em không phù hợp để trở thành một người em gái.”
Dù cho tôi có bằng lòng khi được dựa dẫm… tôi đang cản trở Yuuki sao? Không, chắc chắn Yuuki đang nghĩ đến Mika. Em ấy muốn tôi chọn Mika…
Đó là tại sao Mika là người duy nhất không nói gì về việc đó
“Nếu Mii-chan là người duy nhất trở thành em gái, các Nee-chama nhất định sẽ cô đơn lắm. Thế nên… nếu tất cả mọi người đều biến mất, vậy thì Mii-chan cũng không muốn trở thành em gái đâu!”
Cho dù là người cô đơn nhất, cô bé vẫn nghĩ về những việc sẽ xảy ra sau khi tôi đưa ra lựa chọn của mình… nếu tôi chọn Mika, tất cả mọi người ở đây sẽ đường ai nấy đi.
“Thật là rắc rối!”
Murasaki lẩm bẩm với cái giọng hờ hững mọi khi
“Ư-ưmm… tại vì tôi đã không cẩn thận khi làm anh trai họ nên mọi việc mới kết thúc thế này đây”
“Tôi muốn xác nhận lại chuyện này một lần nữa… nếu vẫn không có cô em gái nào được chọn thì Yoichi-san sẽ mất đi quyền thừa kế đấy!”
“Ai cũng được vậy nên cứ chọn lấy bất cứ người nào cậu muốn… là cái mà chị đang nói đấy à?”
“Các ứng cử viên em gái không được phép từ chối. Không có quyền bác bỏ. Người mà Yoichi-san chọn sẽ chính thức trở thành em gái cậu ấy”
Cô ấy nói thế với cái biểu cảm lạnh lùng. Cho dù tôi có bị người được chọn ghét bỏ, thì em ấy vẫn sẽ trở thành em gái tôi một khi tôi đã quyết định
Tôi đã làm được cái gì trong hai tuần nay. Kéo Selene ra ngoài. Giúp Tomomi biết hợp tác hơn. Khiến Sayuri muốn được thành thực hơn. Đem lại cho Yuuki sự tự tin. Tôi không muốn Mika phải cô đơn.
Tôi muốn giúp các em ấy dù chỉ là một chút và kết quả là hành động nửa vời này của các em ấy đây. Tôi quay lại đằng sau.
Mọi người… đang khóc. Những giọt nước mắt của họ khiến tôi muốn khóc. Thế nhưng, như là một người anh trai, tôi không cho phép bản thân mình làm vậy.
“Nghe này. Em…”
Tôi không thể quyết định. Tôi không thể chỉ chọn lấy một người. Chúng tôi là gia đình. Tiếng nói lạnh lẽo đến từ sau bờ vai đang run rẩy của tôi, là Murasaki-san.
“Không còn cách nào khác. Tôi sẽ hỏi lại vào tuần sau”
Với những từ đó, các ứng cử viên em gái tròn mắt ngạc nhiên
“K-khoan đã Murasaki-san! Hôm nay là hạn cuối…”
“Xin phép”
Khi tôi nhìn lại, Murasaki-san quay đi và bước nhanh về phía của trước
Toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể tôi
Cái quái gì đang xảy ra vậy? Cứ như thể thiên đường và mặt đất đảo lộn lại cho nhau ấy. Chẳng có gì được giải quyết và cũng chẳng có ai trở thành em gái tôi
“Nii-chan này? Chúng ta làm gì đây?”
Khi nghe thấy giọng của Tomomi, tôi quay mặt lại với các ứng cử viên em gái một lần nữa
“Chúng ta làm gì đây… chỉ có một tuần để quyết định thôi sao?”
“Ể! Như đã nói trước đó, em không có ý định làm em gái của anh đâu.”
Những người khác gật đầu sau khi em ấy nói vậy
“C-Cái đó thực sự ổn chứ?”
Dù cho họ có thể lấy được khối tài sản khổng lồ của nhà Taishido, đủ cho họ có thể sống hạnh phúc mấy đời
Selene bước lên phía trước
“… Anh muốn làm gì đây Onii-chan? ‘Đây không phải là con đường mà em chọn, trước tiên em cần phải bước về phía trước đã’ chẳng phải là điều anh nói với em sao?”
Em ấy nhắc lại y nguyên những lời của tôi. Sẽ chẳng có tí thuyết phục nào nếu người nói ra điều đó với người khác thậm chí còn không thể tự chọn lấy con đường cho riêng họ
“Nếu Nii-chan đang lạc đường thì em có một lời khuyên nho nhỏ đây. Không biết liệu nó có trở thành sức mạnh của anh không thế nhưng “Con trai cả và con gái lớn trở nên ngang hàng nghe không tệ mà phải không?’ Để cùng chia sẻ hạnh phúc với mọi người, em sẽ nhận lấy một nửa rắc rồi về với bản thân mình”
Tomomi mỉm cười, mặc dù chỉ vừa mới khóc lúc nãy nhưng em ấy dường như đang rất cố gắng. Nếu em làm thế và quan tâm tới tôi một cách dịu dàng như vậy…
“Hay là anh lo lắng rằng sẽ không có ai quyết định anh phải đi như thế nào ạ? ‘Trong cuộc sống, có những lúc mà em đi trật khỏi con đường mà mình đã chọn. Tuy nhiên, bắt đầu từ điểm đó, tại sao em không tìm một con đường mới cho bản thân?” là cái mà anh đã nói với em mà, phải không ạ?”
Sayuri nhìn thẳng vào tôi, chỉ được chọn một người, đó là quy định
“Nó có thể khó khăn nhưng ‘Em đang rất cố gắng để trở thành con người mà mình mong muốn. Anh nghĩ những người có tham vọng như vậy rất hấp dẫn’ Nii-san đã nói vậy đúng chứ? Em sẽ cổ vũ cho anh, vậy nên hãy cứ hướng về phía trước, em rất hạnh phúc khi có một người anh trai tuyệt vời như vậy đó.”
Tôi tự hỏi liệu mình có xứng đáng với lời động viên của Yuuki
“Cho dù không có tiền, Mii-chan rất ‘tự hào vì có một gia đình như vậy’ đấy ạ. Nếu không phải cô đơn, vậy thì Mii-chan muốn được làm em gái của anh!”
Tôi hoàn toàn bị dồn vào đường cùng, bởi những lời nói của họ, và bởi sự yếu đuối của bản thân
Tomomi tiến lên phía trước, sát lại gần tôi
“Anh sẽ làm gì đây, Nii-chan?”
“Anh… không thể chọn được”
Họ đều rất năng động và vui vẻ, tôi không muốn đánh mất những người em gái không thể thay thế này của mình .
“Anh thật sự muốn chúng em trở thành em gái của anh đúng chứ? Tụi em cũng muốn được trở thành sức mạnh cho Nii-chan nữa đó, anh biết không? Đó là tại sao tụi em sẽ luôn nói”
Các em ấy nhìn nhau cười và gật đầu, sau đó cùng nói
“““Em sẽ xem anh là anh trai, nhé?”””