Ngày 18 Tháng Tư, thứ Năm.
Trang phục. Hỗ trợ. Hãy cố gắng làm tăng sự nữ tính nào.
Hôm nay Mariko nhờ tôi đi cùng với cô ấy đến cửa hàng điện thoại vào sau giờ tan học, và dĩ nhiên là tôi không thể từ chối rồi.
Nguyên nhân lần này chính là vì những thứ tôi làm hôm qua chỉ có thể xem như “sơ cứu” tạm thời thôi, chúng tôi thống nhất với nhau rằng chiếc điện thoại của Mariko cần phải được đem đi kiểm tra một cách đàng hoàng.
Sau khi để chiếc điện thoại lại cho người ta xem xét thì hai đứa tôi quyết định giết thời gian bằng cách đi vòng quanh và nghía qua mấy cửa hàng gần đó.
Hai đứa tôi sau đó còn ghé vào một cửa hiệu thời trang bán lẻ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Mariko là chiếc váy một mảnh, có điều sau khi áp thử chiếc váy để so sánh kích cỡ và nhìn thấy cái giá của chiếc váy, cô ấy nhẹ nhàng trả nó về chỗ cũ.
Thở dài, kèm theo đó là cái tên của một người nổi tiếng trên internet phát ra từ miệng cô ấy. Cicada-san... tên trên mạng của Serene. Gần đây, Cicada-san có vẻ như đã quyết định tăng giá thành của những món trang phục cô ấy. Nhưng thật ra mà nói, giá thành của mấy chiếc váy hiện giờ cũng chỉ bằng số tiền Serene bỏ ra để mua nguyên liệu về, dù đắt hơn trước nhưng giá cả thế này vẫn chưa phải là hợp lí cho lắm.
Nhận thấy cũng đã tới tầm bên cửa hiệu hoàn thành việc kiểm tra của họ, hai đứa chúng tôi liền quay về. Mariko nhận lại chiếc điện thoại và kèm theo đó là một ghi chú nói rằng không phát hiện điều gì bất thường ở chiếc điện thoại cả. Sau khi hai đứa bọn tôi chào tạm biệt và chia tay nhau ở trước chỗ nhà ga, tôi liền hối hả chạy về.
Kết quả, tôi về nhà trễ hơn một tiếng so với bình thường và quyết định đi thẳng tới phòng của Yuuki.
“Cho anh xin lỗi vì đã đến trễ nhé!”
“Trước đó thì Nii-san, người anh trông ướt đẫm cả rồi. Để em lấy cho anh thứ gì đó để uống nhé?”
Yuuki mở cửa ra chỉ để tròn mắt ngạc nhiên trước tình cảnh của tôi lúc này. Vẫn như lần trước, trang phục của con bé hôm nay là sự kết hợp giữa áo sơ mi và quần dài.
“Vậy thì, làm ơn cho anh xin li nước.”
Vừa ngồi nghỉ mệt trên ghế, tôi uống ừng ực cốc nước lạnh mà Yuuki đưa cho.
“Một lần nữa cho anh xin lỗi về sự chậm trễ của bản thân nhé Yuuki.”
“À mà đã có chuyện gì xảy ra à?”
Lí do để tôi hỏi câu vừa rồi chính là bởi khi nãy ánh mắt của tôi vô tình nhìn về phía chỗ móc áo của Yuuki, tại đó... thiếu đi sự tồn tại của bộ đồng phục nam so với lần trước, thay vào đó lại là một bộ đồng phục nữ sinh mới toanh.
“Em đã cất công chuẩn bị cả một bộ đồng phục vậy mà cuối cùng lại không mặc nó sao?” (Trans: Là quan tâm hay là do fetish của anh main với đồng phục nữ sinh nó trỗi dậy thế :v )
“E-em có thử mặc nó rồi đó chứ! N-nhưng em lại cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến cảnh bản thân bước đi bên ngoài cùng với nó. Còn nữa, việc để lộ quần lót ra trước không khí bên ngoài, nhìn kiểu gì cũng thật kì quái!”
Yuuki dùng cả hai cánh tay để ôm lấy người và lắc qua lắc lại. Là do tôi tưởng tượng hay em ấy thực sự vừa mới làm một cử chỉ rất chi là trẻ con nhỉ.
“Em tính nói toàn bộ những người mặc váy là kì quái chắc?”
“K-không phải vậy... ý em là cái cảm giác của việc có gió lùa qua lùa lại giữa đùi thực sự rất kì lạ!”
“Em không cần nghĩ nhiều về cái đó đâu... cứ đơn giản là cố quen với nó là được rồi.”
“V-vâng. Có lẽ. Nhưng mà... không hiểu sao nhưng em vẫn cảm thấy việc này không dễ chịu chút nào.”
Hai vai của em ấy sụp xuống một cách thất vọng.
“Anh nghĩ vấn đề ở đây có vẻ như là việc em cảm thấy quá xấu hổ khi để quần lót của mình tiếp xúc với không khí bên ngoài, phải không nào? Nếu đó mà là vấn đề thì cách giải quyết sẽ rất đơn giản với việc em không mặc chúng nữa.”
“Đi ngoài đường mặc váy mà không mặc quần lót là một việc quá đáng đấy Niisan!”
Anh thì nghĩ cái vụ em dùng đống băng để che dấu bộ ngực còn tệ hơn cái combo quần lót + váy đấy. Hơn nữa, đừng có xem mọi thứ mà ông anh của em nói là sự thật chứ.
“Không không không. Ý anh là sự nữ tính không chỉ được quyết định với mấy cái váy, có thể không mặc váy cũng không sao... đó là thứ anh định nói với em khi nãy nhưng hình như...”
Yuuki đỏ bừng mặt.
“Xấu hổ quá! M-mình lại hiểu nhầm nữa rồi! Cái ý nghĩ về việc thả rông không mặc gì ngoài chiếc váy... chẳng phải cái suy nghĩ đó của mình nó cực kì biến thái hay sao!”
“Bình tĩnh nào. Nhân tiện, mấy cái quần lót là do em đặt hàng qua mail hết phải không?”
“Em còn đặt mua cả bra nữa đấy. Nii-san, anh muốn nhìn thử không?” (Trans: Giữ nguyên văn từ bra ... vì đứa dịch cứ có cảm giác nếu không làm vậy thế nào cũng nghe phàn nàn, với lại tôi biết các ông quá mà, làm gì có ai xa lạ với từ bra chứ ) Không chút chần chứ, Yuuki bắt đầu vén áo lên.
“Khoan! Nếu làm thế thì sự nữ tính của em cũng sẽ tụt dốc không phanh luôn đấy nhé!”
“T-tại sao chứ?”
“Em còn hỏi tại sao à... mới ban nãy thôi em còn giãy nảy lên về việc để lộ quần lót ra trước không khí nó xấu hổ như thế nào nhưng ngay lúc này đây em lại không chút ngại ngần và định để lộ bra của mình cho anh thấy hay sao?”
Em ấy nhìn xuống rồi gật đầu.
“Đó là bởi vì Nii-san chỉ là Nii-san thôi mà. Thậm chí kể cả khi bị nhìn thấy bởi Niisan... n-nó thực sự không có gì để phải xấu hổ cả. Thay vào đó, em muốn Nii-san nhìn qua và nhận xét xem em đã mặc nó đúng cách chưa.”
“Trong trường hợp này thì em cứ tự đánh giá là đủ rồi.”
“C-chưa hết đâu nhé, em cũng đã đổi loại dầu gội và chăm sóc thân thể một cách nghiêm túc hơn.”
“Ban nãy anh cũng loáng thoáng nhận ra khi hai ta đi ngang qua nhau, anh có thể đảm bảo độ nữ tính của em vừa bước lên một tầm cao mới đó.”
Yuuki làm tư thế như đang quỵ gối.
“Cứ nghĩ tới việc còn có những cách dạng như thế này... độ nữ tính của Nii-san quả là cao cường.” (Trans: ... ... ... chả biết nên nói gì luôn) “Bình tĩnh nào, với lại câu vừa rồi có phải là lời khen đâu chứ.”
Yuuki bám lấy cánh tay đang chìa ra của tôi và đứng dậy.
“Sư phụ!”
“Đừng có tự ý biến anh thành cố vấn của em trong mấy chuyện kiểu này chứ. Với lại tất cả cũng đều là nhờ em đã cố gắng hết sức mà.”
“Vậy tức là em thật sự đã trở nên nữ tính hơn phải không?”
“Yuuki, nói về sự nữ tính thì... chỉ vì độ nữ tính được nâng lên không có nghĩa là em có thể ở đó mà thở phào nhẹ nhõm đâu. Có thể nói rằng ngay lúc mà em cảm thấy nhẹ nhõm và ngừng cố gắng thì nó sẽ tụt xuống ngay lập tức. Nói đơn giản thì nó là mục tiêu mà người con gái phải phấn đấu không ngừng nghỉ trong suốt cuộc đời. Đó mới chính là bản chất của cái gọi là ‘nữ tính’. Nếu em tìm cách để khiến mình trở nên nữ tính hơn chỉ vì một mục tiêu nhỏ như bây giờ, anh cảm thấy như đó không còn có thể gọi là sự nữ tính được nữa.”
Một lần nữa mắt Yuuki tròn lại vì bất ngờ.
“Ý anh là, việc trở nên nữ tính sẽ mãi mãi là một mục tiêu cho mọi cô gái phải không, Nii-san.”
“Chuẩn rồi em à.”
Đôi mặt Yuuki vẫn đang mở lớn, nhưng giờ đây hơi có phần tối sầm lại vì mất tự tin.
“Vậy thì em đoán là vô vọng rồi. Em thực sự không có những thứ cần thiết để trở thành một người con gái thật thụ.”
“Hồi nãy em đã mời anh li nước trong lúc anh mệt mỏi, phải không nào?”
“Đó là bởi vì Nii-san trông có vẻ như đang rất khát...”
“Với anh thì đó cũng là một biểu hiện của sự nữ tính đấy. Mà không, anh nghĩ rằng cả hai ta đều đã quá tập trung vào cái định nghĩa của từ ‘nữ tính’ rồi. Yuuki, đúng như cái tên của em, chính là sự dịu dàng sẽ trở thành ‘hi vọng’ cho mọi người xung quanh.”
“Đây là lần đầu tiên em nghe về việc tên của mình mang ý nghĩa như vậy đó. Vậy mà trước đến giờ em hoàn toàn không để ý đến.”
Yuuki tiếp tục nhìn tôi bằng một sự tôn kính, ánh mắt của em ấy sáng lấp lánh. Rắc rối rồi đây, sẽ rất mệt mỏi nếu em ấy cứ đánh giá cao tôi như vậy, ngay lúc này đây chính là thời khắc quyết định, bằng mọi giá tôi phải khiến cho em ấy trở nên tự tin hơn vào bản thân.
“Có thể chỉ là tưởng tượng của anh, nhưng thực sự anh có thể thấy em đang đi đúng hướng và mọi thứ đang tiến triển rất tuyệt vời.”
“Có thể nhận ra được ý nghĩa và cảm xúc ẩn đằng sau tên của em. Em thực sự thấy ganh tị với sự nữ tính đang tỏa ra từ Nii-san quá. Một sự nữ tính thật thuần khiết...
quả nhiên là, trong người Nii-san tiểm ẩn sức mạnh lớn lao của một trinh nữ.” (Trans: Cái này được tính là critical hit phải không nhỉ :v )
Yuuki gật gù như đang tự đồng ý với những kết luận của bản thân. Làm ơn tha cho anh cái việc so sánh anh đây và cụm từ ‘trinh nữ’ đi mà. (Trans: Hp chưa về 0 cơ à, không tồi đâu Yoichi-kun)
“Nói mới nhớ, Yuuki giờ đã là em gái của... um, à không, Tomomi hiện đã trở thành Onee-chan của em, kể cả khi là chị em với nhau thì em vẫn gặp vấn đề với em ấy sao?”
“Vâng ạ. Tất cả mọi người ai ai cũng đầy những nét nữ tính cả, tim em cứ đập liên hồi mỗi khi gặp họ...”
“Sợ con gái là một chuyện, nhưng lại thêm vụ tim đập thình thịch mỗi khi nhìn thấy mấy đứa kia...”
“E-em chả có chút sức phản kháng nào trước con gái đâu.”
“Muốn miễn nhiễm với phái nữ thì em cũng phải tập làm quen với việc tiếp xúc với con gái đi.”
Việc này thì em phải tự xử rồi chứ anh cũng bó tay thôi.
“Tạm gác lại vụ đó đi đã. Giờ anh có đề xuất là em thử mặc một bộ váy thật dễ thương đi xem nào?”
“Ra ngoài cùng bộ đồng phục là chuyện không thể với em, Nii-san!”
“Vậy em có còn chiếc váy nào nữa không?”
Nếu tôi nhớ không nhầm thì lần trước em ấy có nói về việc mua mấy món đồ từ Cicada-san (Serene).
“Dạ thì... em còn một vài cái khác nữa.”
“Vậy thì tốt, thay đồ và cùng đi ra ngoài nào.”
“L-làm ơn tha cho khỏi em cái vụ ‘ra ngoài’ đi!”
Yuuki nhắm chặt mắt lại và cúi đầu như van xin. Tạm thời thì việc ra ngoài trong trang phục nữ có vẻ là ngoài tầm với rồi.
“Thôi được rồi. Vậy thì hôm nay ta sẽ không tính đến chuyện ra ngoài nữa. Thay vào đó, hãy bắt đầu bằng việc thử vài món trang phục nào. Anh thực sự rất muốn thấy em trong trang phục nữ đấy.”
Giật mình, Yuuki mở mắt ra, mặt còn đỏ hơn hồi nãy, gật đầu.
“Yup. Em đi lấy chúng đây. Em cứ tưởng rằng vẫn còn sớm để... nhưng có vẻ như cũng đã đến lúc rồi nhỉ.” (Trans: Tôi thấy hai người nghiêm túc thái quá rồi đấy... )
Trở về từ phòng ngủ với khoảng thời gian thậm chí còn chưa đến mười giây, lần này trên tay em ấy cầm một chiếc hộp lớn.
Yuuki nhanh chóng đặt chiếc hộp lên bàn và mở nó ra. Bên trong là một chiếc váy màu xanh lục trông tuyệt đẹp được xếp cẩn thận và ngay ngắn.
Nhìn qua có thể thấy rằng chiếc váy chưa từng rời khỏi chiếc hộp bao giờ.
Lúc này đây em ấy đang làm một vẻ mặt vô cùng ngượng ngịu và vô cùng nữ tính.
“Chỉ nghĩ đến việc mặc nó thôi cũng đã đủ khiến em cảm thấy xấu hổ rồi.”
“Kể cả khi chỉ mới ban nãy chính em là người không ngần ngại cho anh thấy đồ lót của mình ư?”
“Đ-đó là vì... nó hoàn toàn bình thường khi ta kiểm tra chúng, mặt khác, nếu váy em bị lật và để lộ quần lót, c-cái đó mới gọi là xấu hổ.”
Tôi thực sự không hiểu nổi em ấy dựa vào đâu và tiêu chí nào để bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Yuuki cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ và cùng với đó em ấy bắt đầu cọ xát hai đầu gối vào nhau.
“Um, có một việc mà em muốn nhờ Nii-san... “
Cái bộ dạng loay hoay đang cố cất lời của em ấy ngay lúc này đây nhìn cũng nữ tính ra phết.
“E-em muốn nhờ anh giúp em mặc nó.”
“Tại sao chứ, em không thể tự mình mặc nó sao?”
“Vâng. Phần khóa kéo của cái váy ở đằng sau rất khó với tới ạ.”
“À, nếu chỉ đơn thuần là giúp em kéo khóa lên thì được thôi.”
“Được rồi, vậy giờ em sẽ về phòng và cố hết sức để mặc nó. Em sẽ gọi anh khi em sẵn sàng.”
“Được rồi. Cố gắng lên nhé.”
Ngồi lại trên chiếc sofa, tôi vẫy tay với Yuuki đang đi về phía phòng ngủ.
Trong lúc chờ em ấy thì mình sẽ xem TV vậy. Và chỉ vừa lúc ý nghĩ đó xẹt qua đầu cùng là lúc mà tôi nghe một tiếng *bịch* rất to của một thứ gì đó vừa đổ xuống.
“U-UWAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Nii-san! Giúp em với!”
Kèm theo đó là một tiếng thét từ phía phòng ngủ.
“Chuyện gì vậy?!”
Tự hỏi không biết có phải con bé nhìn thấy gián hay không, tôi mở cửa ra và thấy... Yuuki đang ở trong tình trạng bán khỏa thân. Con bé đang trong tình trạng ngồi thừ ra trên sàn nhà cùng tư thế chụm đùi lại với nhau. Dù là bán khỏa thân nhưng tình trạng này có vẻ là do em ấy đang mặc đồ nửa chừng hơn là vì đang cởi ra. Nhân tiện, không có dấu hiệu của con gián nào quanh đây cả.
“C-chuyện gì đang xảy ra với cái bộ dạng bán khỏa thân, à không, là bộ dạng mới chỉ mặc đồ được có một nửa của em vậy?!”
Tình trạng hiện nay, bộ ngực đầy đặn của em ấy thì lộ rõ, còn cái ‘thung lũng’ giữa cặp núi đôi của con bé chỉ có thể được miêu tả bằng từ ‘diễm lệ’. Chưa hết, cái thứ mà Yuuki đang mặc chỉ có thể vừa đủ để tạm gọi là quần lót vào lúc này, nó được thiết kế với tông màu đen, nhưng kèm theo đó là những viền xếp màu hồng nhìn kích thích vô cùng.
“Có chuyện rồi Nii-san. Trong cái hộp, ngoài chiếc váy ra... còn có cả garter belt nữa. Rồi còn tặng kèm cả quần lót để thành một bộ... viền xếp hồng trên nền đen, nhìn thế nào thì chúng cũng không hợp với em. Thực sự thì sẽ tốt hơn nếu Cicadasan không làm thêm mấy thứ này để thành một bộ với chiếc váy.
Yuuki phàn nàn trong lúc vẫn cầm trên tay chiếc vớ dài. Nhận ra đây không phải là lúc để trầm trồ trước phần bụng đầy khỏe khoắn và cặp chân dài thon mảnh của con bé, tôi quay người đi và cố xác nhận lại vấn đề.
“Vậy là em bị ngã khi đang cố lồng chiếc tất vào chân?”
“V-vâng... tim em bắt đầu đập mạnh khi mà em cố thử mang nó vào...”
Nhớ lại hôm thứ bảy, em ấy cũng đã chụp được Mika khi con bé đột nhiên vấp té, có thể nói thần kinh phản xạ của em ấy cực tốt... thế thì vì sao mà em ấy lại té chứ.
“Nii-san... garter belt và vớ dài thì mặc kiểu gì nhỉ?”
Yuuki lầm bầm với một giọng run rẩy đầy sợ hãi. ‘Em tự xử đi!’ là những gì mà tôi đang muốn hét lên, nhưng cuối cùng tôi vẫn nói là sẽ giúp em ấy mặc chúng.
“Rồi rồi.Bước một, bình tĩnh lại cái đã. Garter belt về cơ bản là một dạng đồ lót cho dân ‘chuyên nghiệp’, nhưng thực ra cũng không có gì phải do dự cả. Đối thủ của chúng ta dù sao cũng chỉ là quần áo mà thôi.”
“Đ-đúng vậy nhỉ. Thành thật xin lỗi anh vì đã làm quá lên.”
Giờ mới để ý, nếu em ấy mà thuộc kiểu nhân vật nữ ngốc nghếch, có lẽ độ nữ tính của em ấy sẽ được đánh giá theo một kiểu khác và cao hơn nhiều rồi, đáng tiếc thay sự thật lại quá khác biệt. Em ấy thuộc kiểu người cố gắng hết sức để vượt lên bản thân mình. Là một người anh trai, tôi có nghĩa vụ phải toàn tâm toàn lực mà hỗ trợ, dĩ nhiên là theo cách của một ông anh trai. (Trans: Yoichi-kun nhà ta vẫn cay cú vụ trinh nữ kìa :v )
“Cần anh giúp em đứng dậy không?”
Vừa nhắm mắt tôi vừa đưa tay về phía con bé. Yuuki nắm lấy tay tôi và đứng dậy. À dĩ nhiên, tôi chỉ có thể đoán thôi vì có nhìn thấy gì đâu.
“Cảm ơn anh nhiều lắm, Nii-san. Vậy, em nên làm gì tiếp đây?”
“Trước tiên thì em cứ ngồi lên giường một lúc đi đã.”
Bằng cách đó, em ấy có lẽ sẽ bớt hốt hoảng hơn lúc mang vớ vào.
“Ah! Anh không cần phải nhắm mắt đâu. Dù sao thì em cũng không quyến rũ hay dễ thương gì cho cam với sự thật rằng bản thân em đây chẳng hề nữ tính chút nào. Hơn nữa, Nii-san xem em như em gái nên chuyện này thật ra cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả, đúng chứ?”
“Dù em có tự nói bản thân như vậy thì... sự nữ tính tiềm ẩn trong người em là cực kì lớn.”
“Nii-san, anh không cần phải nói dối chỉ để cố làm cho em tự tin hơn đâu.”
“Anh có nói dối đâu. Với lại, bản thân em cũng đang cố hết sức cho mục tiêu của bản thân. Cá nhân anh nghĩ rằng những người có hoài bão to lớn đều rất cuốn hút. Vậy nên trong mắt anh, Yuuki rất dễ thương và là một cô gái tuyệt vời.” (Trans: Ai chú cũng khen dễ thương với tuyệt vời là sao, bệnh siscon nặng lắm rồi đấy, đó là mới chưa đầy hai tuần thôi đấy nhé... )
Hoàn toàn không có tiếng đáp lại. Không biết lúc này đây em ấy đang biểu lộ cảm xúc gì nhỉ, ngẫm lại thì có vẻ như mấy điều tôi vừa nói cũng khá xấu hổ.
“E-em ngồi xuống đây.”
Tôi thở phảo nhẹ nhõm khi nghe được lời hồi đáp. Có điều, không biết mấy lời nói đầy xấu hổ vừa rồi của tôi có sơ múi chút nào không nhỉ.
“Vậy thì, em có thể tự mình mặc nốt chứ?”
“Vâng. Có điều... em muốn Nii-san mặc nó giúp em cơ. Xin anh hãy lấy đi lần đầu (mang vớ dài) của em ạ.”
Lần trước em ấy dùng từ ‘lần đầu’ của con trai nhưng lần này lại là ‘lần đầu’ của con gái. Có thể xem đây như là một tiến bộ vượt bậc.
“Đ-được rồi. Nhưng anh vẫn sẽ tiếp tục nhắm mắt đấy nhé. Đưa anh đôi vớ nào.”
Dứt lời, tôi có thể cảm nhận được trên tay mình là một thứ gì đó mỏng và dài. Chỗ tròn tròn này chắc là nơi để sỏ chân vào nhỉ. Cơ mà, đơn giản vậy thôi sao. Bình tĩnh nào tôi ơi. Cái này cũng tương tự như việc mặc quần cho một đứa trẻ thôi mà.
“Được rồi, đưa chân phải của em lên nào.”
“Dạ rồi, chân em ở chỗ này này.”
Yuuki nắm lấy tay tôi và đưa nó đến chỗ bàn chân của em ấy. Từ hai bàn tay đến những đầu ngón tay tôi có thể cảm nhận được làn da mềm mại của em ấy. R-rốt cuộc thì tôi đang chạm vào chỗ nào vậy chứ? Việc tôi nhắm mắt cũng vì thế mà khiến cho những cảm giác nơi bàn tay trở nên rõ rệt hơn. Và hơn nữa, cái cảnh này đúng là hơi có phần... biến thái!
“Có chuyện gì không ổn sao Nii-san?”
“K-không có gì đâu. Umm... chỗ này phải không nhỉ?”
Tôi di chuyển bàn tay đến phần mắt cá chân của Yuuki... hay ít nhất kế hoạch ban đầu cũng là thế. Ngay lúc này đây ngón tay tôi đang run bần bật với việc chạm vào làn da của con bé qua lớp vải mỏng.
“Nhầm hướng rồi, Nii-san! Không phải là chỗ đó!”
“X-xin lỗi nhé.”
“Hee. Nii-san thật hậu đậu quá đi mất. Wahhahha.”
Con bé sướng chí cười nắc nẻ. Không không không. Đây không phải là lúc để cười đâu. Không biết tôi có lỡ tay chạm vào mấy chỗ kín đáo khác không nhỉ?
“Nhanh lên nào, Nii-san.”
Trái ngược với điệu cười hồi nãy, giờ đây Yuuki khẽ thì thầm với giọng nũng nịu.
Cùng với sự hướng dẫn từ con bé, tôi cuối cùng cũng làm xong, với đôi mắt vẫn nhắm nghiền suốt từ đầu đến giờ. Cơ mà, việc này chắc chắn sẽ xong sớm hơn nếu em tự tay làm thay vì một mực đòi anh làm giùm đấy!
Sau đó, việc mặc quần áo cuối cùng cũng xong khi mà tôi kéo chiếc khóa đằng sau chiếc váy lên cho em ấy.
“Được rồi, vậy giờ anh mở mắt ra đây.”
Bởi vì tôi đã làm tất cả việc này trong tình trạng hai mắt nhắm chặt, có vẻ như kha khá thời gian đã trôi qua. Thì đúng là từ đầu đến cuối tôi làm tất cả mọi việc từ từ với sự hướng dẫn của Yuuki mà.
“Nii-san... anh thấy sao ạ?”
Trước mắt tôi, là thiên sứ giáng trần. Yuuki và chiếc váy hợp nhau đến mức tưởng chừng như được sinh ra cho nhau. Những nét quyến rũ của Yuuki đều được chiếc váy tôn lên, có thể thấy rằng vẻ bề ngoài của em ấy trở nên nữ tính hơn rất nhiều chỉ với việc mặc nó vào. Và khi tôi nhìn tới phần chân của em ấy được trong lớp vớ cao, trái tim tôi bắt đầu đập mạnh một cách điên cuồng.
Là tôi... đã giúp em ấy mặc mấy thứ đó. Cảm xúc trong tôi dần trở nên lạ hơn và lạ hơn.
“N-nó hợp với em chứ?”
Yuuki nhìn tôi, lo lắng hỏi.
“Hoàn hảo là từ duy nhất trong trường hợp này! Được rồi, em thấy sao với việc hai ta cùng nhau đi đến phòng của bốn người kia?”
Tôi cố gắng hướng sự tập trung khỏi Yuuki. Kể cả khi con bé là em gái (ứng cử viên) của tôi... nếu phải nhìn thấy nụ cười của em ấy lúc này nhiều khả năng tôi sẽ bị knock out bởi vẻ ngoài đầy nữ tính đó mất.
“Nhưng dù sao thì chuyện này vẫn cứ ngường ngượng sao ấy!”
Mặt đỏ bừng, con bé bắt đầu lắc lắc cái tay qua lại trên không trung. Cũng nhờ chút cử chỉ trẻ con đó mà cái bầu không khí đầy nét nữ tính xung quanh em ấy giảm đi một chút.
“Geez, anh thấy vậy là đã đỡ hơn là ra ngoài trước người lạ rồi đấy.”
Nhắc đến việc viếng thăm đột ngột như thế này... có lẽ nơi khả dĩ nhất sẽ là phòng của Serene. Dù sao thì em ấy cũng thuộc kiểu người sống thư thả và không thay đổi gì nhiều bất kể ngày nào đi nữa. Hơn nữa nếu em ấy được nhìn thấy Yuuki trong bộ trang phục dó chính mình may, có lẽ em ấy sẽ ấn tượng lắm cho coi.
Phản ứng của Tomomi thì chắc chắn sẽ là ngạc nhiên. Thậm chí em ấy sẽ còn cảm thấy vui nữa. Vậy thì hãy chơi game cùng nhau nào, cả ba người chúng ta! Đây sẽ là một trận đấu! Tôi có cảm giác đó là những gì mà em ấy sẽ nói.
Còn về phần Sayuri, có lẽ em ấy sẽ thấy phiền. Nếu tôi mà đột ngột cùng Yuuki đến chỗ con bé... tôi thực sự không thể tưởng tượng ra nổi chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. (Trans: Đây biết nè, chắc chắn là hơi khó chịu một chút nhưng sau đó sẽ giả bộ như bình thường, rồi sau cùng là thở dài và chấp nhận cái chuyện đang diễn ra trước mắt luôn ... dù sau đó chắc sẽ thấy buồn)
Vậy còn Mika thì sao nhỉ? Con bé chắc là sẽ thấy vui mừng rồi. Kể cả khi chúng tôi đột ngột xuất hiện con bé chắc chắn vẫn sẽ vui vẻ chào đón.
Nói là vậy, nhưng kèm theo đó là khả năng đụng mặt Murasaki-san, nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi.
“N-nếu thực sự phải đi, vậy thì anh định đến phòng ai?”
“Hmm... phòng của Mika chắc là ổn đấy?”
“Vậy ra sau cùng đúng là Nii-san có suy nghĩ về việc đó nhỉ?”
“Ý em là gì với cái từ ‘sau cùng’ thế?”
“M-Mika-chan trong mắt em giống một đứa trẻ hơn là một người con gái, hãy nói đúng hơn thì em ấy có phần trẻ hơn so với tuổi của mình. Cũng nhờ đó, em không cảm thấy chút sự nữ tính nào từ em ấy.”
“Nhắc mới nhớ, khi mà mọi người tụ tập hồi cuối tuần em có vẻ như không sợ sệt mấy khi ở gần em ấy, thậm chí em còn đỡ Mika khi con bé sắp ngã nữa.”
Yuuki chính là người đã chăm sóc Mika hồi cuối tuần. Với việc tôi thì bận tay với ba đứa kia thì đó là cả một sự trợ giúp vô cùng to lớn.
“Bây giờ em đang cố trở nên thân thiết với Mika-chan, sẽ có một lúc nào đó em ấy trưởng thành và trở nên nữ tính hơn phải không? Em sẽ cố để khi mà em ấy trưởng thành cũng là lúc mà em không còn sợ con gái nữa. Và năm năm sau nữa... em sẽ cưới Mika-chan, và nhất định sẽ làm em ấy hạnh phúc.”
Yuuki khịt mũi rồi giơ nắm đấm lên trời.
“Này này...”
“N-nó chỉ là nói đùa thôi, Nii-san.”
Với anh thì trông em lúc nãy rõ ràng rất nghiêm túc mà.
Yuuki quay người lại về phía tôi và nhìn. Đó là ảnh mắt ảnh đầy vẻ nghiêm nghị mà lần đâu tiên tôi thấy ở con bé.
“Dù sao thì... em mừng là em có một người anh như Nii-san.”
Trong khi tôi nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối, em ấy phá ra cười, hai má đỏ ửng. Đó là một nụ cười rạng rỡ đến mức bất cứ ai nhìn thấy cũng đều bị thu hút.
“Để có thể giúp em đến mức này, Nii-san thật sự là một người rất tốt đấy. Em thật sự rất vui khi biết mình có một người anh như Nii-san.
“Bị nhận xét như vậy bằng mấy lời lẽ đầy khách sao thực sự xấu hổ lắm đấy. Tha cho anh đi nhé.”
“Không đời nào. Anh là một người mà em ngưỡng mộ. Cảm ơn anh một lần nữa, Niisan. Dù sao thì em cũng không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào anh được, phải không nè?”
“Đừng nói thế chứ. Em hãy cứ thoải mái dựa dẫm vào anh thêm nữa đi, được chứ?”
“Thay vì em, có một người cần anh hơn đó, một cô em gái nhỏ tuổi. Còn em, em là một Onee-chan cơ mà.”
“Yuuki... em...”
Biểu cảm của em ấy lúc này trông già dặn hơn hẳn.
“Dù sao thì, trời cũng đã tối và muộn rồi nên hãy tạm bỏ kể hoạch đến thăm mọi người nhé anh. Thay vào đó, em sẽ cố hết sức và ra ngoài với chiếc váy vào lần tới.” “Như vậy... ổn chứ?”
“Yup. Ổn mà anh. Anh không cần phải lo lắng cho em đâu. Em sẽ dùng sự cảm đảm mà Nii-san đã cho em ngày hôm nay và chứng minh rằng em có thể trở thành một cô gái thực thụ. Anh thực sự không cần lo cho em đâu.” “Nghe em nói vậy đúng là một sự yên tâm đó.”
“Ahaha! Được rồi Nii-san, cũng đã tới giờ cơm rồi nhỉ?”
Yuuki trở lại với bộ trang phục gồm quần và áo sơ mi trước đó và bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Tôi chỉ có quyền chọn một người mà thôi, Dù rằng Yuuki đã nói là không cần phải lo, nhưng đó chính xác là lí do mà tôi lại cảm thấy lo lắng cho con bé.
Có điều. Đúng như Yuuki đã nói. Mika chính là đối tượng số một mà tôi không thể bỏ rơi được. Dù rằng thật không phải khi phân chi thứ hạng cho mấy em ấy nhưng sau cùng tôi vẫn làm. Bởi vì tôi cảm thấy lo lắng cho cả năm đứa, tôi muốn bản thân có thể được ở bên chúng. Tôi muốn theo sát các em ấy. Nhưng, liệu Taishido Jinya có cùng suy nghĩ như vậy không?
Để làm cho cả năm đứa trở thành em gái của mình... tôi sẽ phải...