Ngày 15 tháng 4, thứ Hai.
Bên ngoài. Bên ngoài. Bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài chơi.
Buổi sáng ngày thứ Hai sau đó, Mariko tỏ ra thực sự lo lắng sau khi nhìn thấy những quầng thâm dưới mắt tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn phải nói dối cô ấy về việc mình đã dành cả buổi tối để chơi với các ứng cử viên em gái rồi mới cuống cuồng học bục mặt thâu đêm để có thể tiếp tục theo kịp với các bài giảng của học viện Shichiou. Càng ngày, cảm giác tội lỗi trong tôi càng lớn, nhưng tôi vẫn phải giữ mọi thứ trong bí mật. Từ chối lời mời “Sau giờ học cậu có thể đi chơi với tớ một chút không?” của cô ấy, tôi nhớ ra mình có việc phải làm và đi về nhà.
À, mặc dù nói là đi về nhà nhưng tôi chỉ đứng ở cửa của biệt thự chứ không về phòng của mình. Hôm nay, tôi có hẹn với Selene mà.
"...đã một ngày rồi đó, Onii-chan."
Cô bé mặc một bộ váy gothlic lolita màu đen, với thân váy dài đến đầu gối, vừa đẹp ngay trên chiếc tất chân ngắn. Nó khiến cho tôi cảm giác gì đó kì lạ, bởi vừa tuần trước, em ấy còn chẳng có bộ đồ nào phù hợp để mặc đi ra ngoài cả.
"Ồ! Bộ đồ đó thực sự hợp với em đấy, Selene."
"...nhưng, em ngượng lắm."
Má cô bé ứng đỏ. Tuyệt vời. Một bộ đồ đẹp đến đâu nhưng nó không hợp với người mặc thì cũng chỉ là đồ bỏ đi. Trong trường hợp này, tất cả những gì có thể diễn tả là bộ đồ hợp với cô bé một cách hoàn hảo.
Trông cô bé như là một con người khác so với khi ở trong phòng như vậy
"...như thế này, em sẽ trở thành em gái của anh."
"Ừm, chẳng phải hơi sớm để quyết định sao?"
Tôi nắm lấy tay cô bé. Đối với tôi, việc biến cô bé trở thành em gái mình không quan trọng bằng việc đưa cô bé đến với thế giới bên ngoài.
"Ta đi thôi nào, Selene."
"...anh nói là đi nào... nhưng chúng ta đã ở bên ngoài rồi còn gì."
"Chúng ta vẫn ở trong khuôn viên của dinh thự Taishido đó chứ?"
"...một con cá thì không thể nào bước đi trên cạn. Nếu em đi ra ngoài em sẽ biến mất bởi em là một nàng tiên cá mà."
"Em quên mất con đường mà bản thân đã chọn rồi sao, em cần đặt bước đầu tiên để thực hiện cái ước mơ đó chứ. Chúng ta đã hứa sẽ tới phố buôn bán vải vóc Nippori, em nhớ chứ?"
"...anh vẫn nhớ lời hứa đó sao?"
"Làm sao anh có thể quên được khi việc đó vừa mới diễn ra chỉ một tuần trước."
"...nhưng trời đã tối rồi. Đi lòng vòng vào ban đêm chẳng hề tốt tí nào, đúng không anh?"
"Vậy nếu trời sáng sủa thì em có đi không?"
"...Em xin lỗi. Em nói dối đấy. Em sẽ không đi đâu cả, dù trời có sáng đến mấy đi chăng nữa."
Thỉnh thoảng cô bé lại thật thà một cách kì cục. Tôi nhẹ nhàng kéo tay Selene nhưng có vẻ như em ấy chẳng hề có tí ý nghĩ nào mình sẽ đi cả.
Tôi kéo mạnh hơn một chút.
*shhh*, tôi cố gắng lôi em ấy đi theo sau mình. Em đâu phải một chú cún không thích đi dạo đâu nào, đừng như vậy chứ?!
"Đi nào, Selene."
"...em cảm thấy buồn nôn."
"Đâu có. Chịu đừng một tí đi."
"...em bắt đầu cảm thấy đau đầu."
"Vậy ta sẽ cùng đi mua thuốc đau đầu."
"...em sẽ cảm thấy buồn ngủ sau khi uống thuốc."
"Cửa hàng thuốc có bán đồ uống có caffeine, nó sẽ giúp em thức!"
Mặc dù dó hơi chút cưỡng ép, tôi cố gắng kéo tay Selene một lần nữa
"...Onii-chan, anh đang kéo tay em mạnh quá đấy."
Selene lắc đầu ngoày ngoạy. Cô bé từ từ đi xa tôi và nằm xuống tấm thảm ở tiền sảnh.
"...như thế này là ổn..."
"Không hề ổn tí nào! Thôi nào, chúng ta sắp đi rồi!"
"...dù cho thế nào đi chăng nữa?"
"Đúng vậy, dù cho thế nào đi chăng nữa."
"...giúp em đứng dậy."
Cô bé lăn tròn, nằm ngửa lên và đưa hai tay lên đằng trước giống như một đứa bé đang cầu gọi sự trợ giúp của bố mẹ nó vậy. Việc này y hệt như lúc tuần trước tôi gặp em ấy.
"Em sẽ đi ra ngoài với anh nếu anh giúp em chứ."
"...um... Em sẽ cố."
Thật chẳng đâu vào đâu cả. Tôi... bế em ấy dậy. Tư thế này còn được gọi là “bế công chúa” nếu như phải miêu tả.
"...em đâu có bảo anh bế em, Onii-chan."
"Em không thích như thế sao?"
Selene nhẹ nhàng lắc đầu. Một mùi hương nhè nhẹ tựa như mùi hoa hồng lan tỏa từ mái tóc đen dài của em ấy làm trái tim tôi sao xuyến. Thôi nào, nó là (ứng cử viên) em gái của mầy đấy.
Khi bế em ấy, tôi nhận ra em ấy nhẹ một cách lạ thường, cảm tưởng như có thể vỡ ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào nếu tôi cố gắng bóp mạnh vậy.
"...Onii-chan, cứ giữ như thế cho đến hết ngày nhé."
"Nhưng mọi người sẽ nghĩ sao nếu thấy chúng ta như thế này?"
"...rằng chúng ta là một đôi anh em thân thiết. Và, ra bên ngoài...dù thế nào đi nữa vẫn đáng sợ"
Selene bắt đầu run khe khẽ. Cô bé có vẻ thực sự sợ hãi việc ra bên ngoài. Tôi đành nhìn em ấy lần nữa.
"Sẽ ổn thôi. Đã có anh ở bên cạnh em rồi mà."
Đột nhiên, cô bé ngừng run rẩy.
"Vậy nào, ta cùng cố gắng lần này nhé."
Tôi bước đến cửa, tay vẫn bế Selene.
"...hơi đột nhiên nhưng em bắt đầu cảm thấy buồn nôn."
"Vậy nôn ra đi! Em có thể nôn bất cứ lúc nào em muốn! Em sẽ cảm thấy tốt hơn sau đó đấy!"
"...uu. Nước bọt đang tràn ngập lồng miệng em."
Cô bé nắm chặt lấy tay tôi trong khi nước mắt bắt đầu trào ra. Đôi bàn tay nhỏ nhắn run run và đôi má bắt đầu ửng đỏ trên khuôn mặt xanh xao.
Sự thực là cô bé cũng muốn ra ngoài, đúng chứ? Chẳng qua là cô bé quá lo lắng và tỏ vẻ không mong muốn đi thôi.
"...Onii-chan. Em sẽ vẫn phải ra ngoài ở tình trạng này sao? Không thoát được sao?"
"Đi thôi nào. Anh sẽ cho em thấy thế giới này rộng lớn thế nào. Nếu sợ thì cứ tiếp tục bám lấy anh này."
Tôi bắt đầu bước từ từ từng bước một. Selene ngày càm bám chặt lấy tôi hơn nữa.
Khi đến cửa tự động, nó tự mở ra theo tín hiệu của cái chìa khóa thông minh.
"...Onii-chan... em có thể... tin vào anh được chứ...?"
"Em có thể tin tưởng, kể cả loại người như anh được mà."
"...làm ơn đừng nói như thế."
"X-xin lỗi. Anh làm em lo lắng à?"
"...vâng."
"Em thật thà quá đấy. Đừng lo Selene... cứ tin tưởng vào anh. Lời nói của anh trai em là tuyệt đối đấy. Nào, để người anh này giới thiệu thế giới xung quanh cho em!"
Cô bé gật đầu nhè nhẹ. Điệu bộ đó làm cậu liên tưởng tới một chú sóc.
"...liệu thế giới có đối tốt với em không ?"
"Nếu không là như vậy, anh sẽ bảo vệ em."
Một ánh sáng nhỏ lóe lên từ đôi mắt đen của Selene... hoặc là tôi nghĩ mình đã nhìn thấy như vậy.
"...em đã thu hết... quyết tâm lại. Nhưng em vẫn sợ khi phải đứng trên đôi chân của mình... Onii-chan, làm ơn đưa em tới đó."
Selene nhắm mắt lại và lẩm nhẩm như cầu nguyện. Tôi gật đầu một cách ngắn ngủi. Thực sự, chỉ đi ra ngoài thôi mà bây giờ tôi cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng rồi đấy.
Cô bé bắt đầu thở nhanh hơn. Tôi cũng cảm thấy thân nhiệt cô bé cũng đang tăng lên, nhịp tim đập mạnh như cú đập của một cái bùa. Có vẻ em ấy đang khó thở thì phải.
Tôi đưa em ấy đi cùng tôi, đến thế giới bên ngoài, lắng nghe tiếng gió xuân thổi từng cơn bên ngoài cánh cửa.
"............?!!"
Selene giật thột.
Trước khi sự sợ hãi ập đến với em ấy, tôi đã bế em ra bên ngoài cửa.
"Chúng ta đã ở bên ngoài rồi. Nào, từ từ mở mắt ra đi."
"...em sợ lắm."
"Sẽ ổn thôi mà. Anh đang ở ngay bên cạnh em"
Cô bé nhé nhẹ nhàng cử động khóe mắt. Cho đến khi mở hẳn, tôi đặt em xuống
Cô bé ngẩng mặt lên trời ngay khi đứng trên đôi chân của mình.
Ở đó là một bầu trời không mây, trải rộng vô cùng.
"...sau ba tháng...đây là lần đầu tiên ... em ra ngoài."
"Ừ. Mặc dù đó chỉ là một bước nhỏ, nhưng anh nghĩ em đã đạt được một thành tích lớn rồi đấy. À mà, em đã từng ra ngoài ba tháng trước ư?"
"...Em được đưa đến đây ba tháng trước. Họ làm việc đó khi em đang ngủ nên hầu như em chẳng có tí kí ức nào về chuyện đó."
Cô bé thể hiện sự chắc chắn và bắt đầu hít một hơi dài.
"Em ổn chứ?"
"...vâng. Nhưng... em vẫn cảm thấy lo sợ lắm, vì thế làm ơn hãy cầm lấy tay em."
"Được rồi. Vậy giờ chúng ta sẽ đi xung quanh đây trước nhé, mặc dù anh cũng chẳng thông thạo đường xá ở đây."
Tay trong tay, tôi và Selene quyết định đi tới khu phố gần đây. Cô bé bắt đầu thở nặng nhọc và bước đi rất chậm ngay sau khi chúng tôi bắt đầu đi. Do đó, chúng tôi sẽ đi đến cửa hàng tạp hóa cách nhà năm phút đi bộ.
"...Onii-chan. Đó là một cửa hàng tạp hóa."
"Đúng thế, hãy cùng mua bữa tối ở đây."
"...chúng ta về được chưa ạ?"
"Chúng ta vừa mới rời khỏi đó được một tí thôi mà. Nào cùng đi kiếm mấy suất cơm hộp đi."
Chúng tôi cùng nhau bước vào cửa hàng. Ngay lập tức, Selene bị thu hút bởi một gian hàng ở góc và vô thức đi tới đó.
Có vẻ như ở đó có một quầy quay thưởng lấy các nhân vật của Pretty Girl Rangers Fruity.
"...giải A là Orange-chan. Giải B là Apple-chan. Còn giải C là Grape-chan."
"Chúng ta sẽ không thử trò đó đâu."
"...kẹt xỉ."
Selene thực sự cảm thấy hụt hẫng.
"Bữa tối hôm nay sẽ không phải mì cốc nữa. Em muốn ăn gì nào? Anh đãi."
"... sandwich trứng. Và thêm cơm nắm với konbu." (Một loại tảo bẹ ăn được)
"Còn về đồ uống thì sao, trà lạnh nhé?"
"...vâng."
Tôi mua hai chai trà, một cái sandwich trứng và cơm nắm với konbu cho Selene. Về phần mình, tôi mua một xuất cơm nắm cá hồi lẫn trứng cá tuyết và một xuất cơm nắm với mận ngâm.
Chúng tôi rời khỏi cửa hàng sau đó. Tay phải tôi sách túi đồ và tay còn lại vẫn đang giữ tay Selene.
Chúng tôi tiếp tục đi theo phần đường dành cho người đi bộ, chẳng biết từ bao giờ đã đến công viên.
Trong công viên, đây đó vẫn còn vài cây hoa anh đào nở muộn. Việc tụ tập ngắm hoa anh đào ở đây bị cấm nên thay vào đó, chỗ này chỗ kia là nhưng cặp đôi đang ngồi tán gẫu.
Tôi tự hỏi trông tôi và Selene có giống như họ.
"Ở đây có khá ít người, em ổn chứ?"
"...vâng. Sau khi đi ra ngoài một lúc thì tự nhiên em cảm thấy rất bình tĩnh. Thật là bí ẩn mà."
Giọng của cô bé có vẻ khá lạ, nhưng không cần quan tâm lắm. Mặc dù cô bé sống khép kín nhưng cô không hề gặp khó khăn trong việc giao tiếp. Người đáng phải lo lắng về vấn đề đó phải là Yuuki, người vẫn còn đang ở trong biệt thự.
"Nhưng đóa hoa anh đào đã nở rộ hết. Có vẻ như chúng muốn chào mừng khởi đầu mới của em đó."
Những đóa hoa rung rinh trong gió xuân. Cảnh tượng những cánh hoa anh đào rơi trong gió tựa như nhảu múa thực sự đem đến cho người xem một cảm nhận kì lạ về cái đẹp đầy huyền ảo và kì bí.
"...đẹp quá."
"Có vẻ hơi sớm, nhưng chúng ta sẽ ngồi ăn ở băng ghế kia nhé?"
Chúng tôi ngồi xuống bên nhau trên băng ghế dài, cùng nhau vừa thưởng thức bữa tối vừa ngắm những cánh hoa anh đào nhảy múa.
Selene đột nhiên nắm chặt cái sandwich trứng sau khi cô bé đã tiêu hóa món cơm nắm với konbu.
"...chưa đủ."
"Có vẻ như em đói hơn anh tưởng."
Nhớ lại thì, khi tất cả các ứng cử viên em gái tập trung lại ở cuối tuần, Selene đã ăn hết mọi thứ mà cô bé có, không chừa lại thứ gì.
"..vâng. Ngạc nhiên nhỉ. Có vẻ như là đi bộ khiến người ta đói nhanh hơn thì phải."
"Em có thể ăn món cơm nắm với mận ngâm của anh."
Thực ra tôi đang muốn giữ lại món cơm nắm với trứng cá hồi và cá tuyết ưa thích của mình.
"...cảm ơn anh về món ăn."
Selene nhanh chóng bóc lớp gói của món cơm nắm và bắt đầu đưa lên miệng. Dĩ nhiên, cô bé nhăn mặt
"...chuaaa."
"Dĩ nhiên, đó là mận ngâm mà."
"...nhưng rất ngon. Ra ngoài ăn bữa tối... thực sự em muốn cảm ơn Onii-chan. Hơn nữa, ăn cùng với mọi người và chơi cùng nhau... thực sự rất vui."
"Nhân tiện nói về việc đó, có vẻ như em rất giỏi trò Railway King. Em luôn dành được vị trí về nhì hay thứ ba. Em có mưu mẹo gì trong đó à?"
"...chỉ là trùng hợp thôi. Ngoài ra, nó cũng dễ dàng vì mọi người tự đánh lẫn nhau."
Trong lúc Tomomi đánh nhau với Sayuri, tôi nhận ra được rất nhiều biểu cảm lạ mà tôi không hề tưởng tượng được từ các cô bé. Đúng là, cô bé đã tìm ra một cách biểu hiện cảm xúc khác thường mà.
"Em là một con người có năng lực cá nhân, phải không?"
"...em ư?"
"Đúng thế. Anh nghĩ em còn rất tự tin nữa."
"...um, chúng ta có thể về được chưa?"
"Chẳng phải chúng ta mới đến đây thôi sao."
Đêm nay thời tiết có vẻ đẹp, trời khá ấm và gió cũng rất tuyệt.
"Điều này có quá sức với em không? Việc anh đưa em đến đây liệu có nằm ngoài khả năng chịu đựng của em không?"
"...chỉ một chút thôi."
"Em thật thà lắm. Vậy chúng ta cùng đi về thôi nào."
Cô bé kéo tôi lại ngay khi tôi định ngồi dậy khỏi cái băng ghế.
"...không sao đâu ạ. Em đã ăn rất nhiều cơm nắm và em cũng mang theo một số thứ để giải trí trong trường hợp này."
"Một số thứ để giải trí?"
Selene lấy ra một cái máy nghe nhạc kĩ thuật số từ cái túi nhỏ mang theo.
"...em có rất nhiều bài hát để tự cổ vũ bản thân."
"Em có thể cho anh nghe cùng loại nhạc em hay nghe chứ?"
"...vâng. Anh cầm lấy nửa này này."
Cô bé ngồi sát lại tôi và đặt vào tai tôi một nửa của cái dây tai nghe, sau đó bật nút chạy. Một giọng ca nữ vang lên trên nền nhạc rất sống động.
"Vậy ra đây là thể loại nhạc mà em ưa thích."
"...đó là một album của người vào vai Orange-chan." "Người vào vai... A-ahh! Đó là seiyuu lồng tiếng cho anime."
Selene gật đầu với một nụ cười.
Chúng tôi lắng nghe nó cùng nhau. Album nhạc hết thúc trước khi chúng tôi kịp chú ý.
Có vẻ như Selene đã cười nhiều hơn kể từ lần cuối tôi gặp em ấy. Tôi gượng ép bản thân không được tự hài lòng với điều đó.
Gió đột nhiên ngừng thổi, cũng như những cánh hoa anh đào ngừng bay. Selene tắt máy nghe nhạc và ngước nhìn lên tôi.
"...em vui vì nó có nhiều nét."
"Đột nhiên em nói cái gì lạ vây?"
Có vẻ như vẻ ngạc nhiên của tôi khiến Selene cảm thấy ngồ ngộ và cô bé lặng lẽ mỉm cười 'fufufu'.
"...em đang nói tới tên của em. Nó được viết dựa trên tên của nữ thần mặt trăng và viết theo rất nhiều nét. Mẹ của em là một nhà thiết kế và còn là một nhà xem tướng số du mục.”
"Một nhà thiết kế và một người xem tướng số lữ hành. Em nói là lữ hành tức là hiện em không biết mẹ mình đã đi đâu hử?"
"...vâng."
Selene xác nhận với một giọng nói nhạt nhòa. Tôi đột nhiên cảm thấy mình đã làm một việc thật tội lỗi khi nói ra điều đó. Có thể cô bé sẽ chẳng bao giờ gặp lại mẹ của mình nữa.
"Nếu em tiếp tục thiết kế trang phục và trở thành một nhà tạo mẫu nổi tiếng... Có thể sau khi nhìn thấy những mẫu thiết kế đó, mẹ em sẽ tới tìm gặp em đấy."
Chỉ cần cô ấy còn sống, thì cơ hội điều đó xảy ra vẫn còn.
"...thật vậy ạ?"
"Trở thành một nhà tạo mẫu nỗi tiếng, đủ để em có thể đến Paris hay Milan. Mọi người sẽ nói về em khắp thế giới. Em có thể không đủ tự tin về những thứ em thiết kế, nhưng anh.. anh thích chúng. Tuy rằng anh không biết nhiều về các nhà thiết kế chuyên nghiệp, nhưng anh biết những thứ em có thể thiết kế. Bộ đồ em mặc hôm nay thực sự đáng yêu và rất hợp với em. Anh muốn nhiều, thật nhiều người hơn nữa biết đến những bộ quần áo em làm ra. Cả trên mạng lẫn trong đời thực."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ửng đỏ. Và cô cúi đầu một cách ngượng ngạo
"...vâng. Em rất vui vì điều đó..."
"Được rồi. Nào cùng duỗi chân và đi tới nhà ga nào."
Tôi tháo tai nghe và ngồi dậy, đưa tay cho Selene.
"...nh-nhà ga? Ở đó có rất nhiều người, sẽ rất khó khăn đối với em."
"Càng nhiều người càng vui chứ sao."
Có chút hơi gượng ép nhưng tôi vẫn giúp Selene đứng dậy. Cô bé... đứng lên sau khi tôi kéo tay và tỏ ý muốn tự đứng lên.
Sau đó, chúng tôi bắt một chuyến sẽ bus và hướng tới nhà ga. Lúc này, trên xe có khá ít người, khiến nó giống như một chuyến xe riêng tư vậy.
Chúng tôi xuống xe ở một vòng xuyến và đi bộ tới nhà ga theo vạch kẻ đường.
Ở đó có vô số người đang trên đường về nhà. Dòng người đông đúc tưởng bất tận đó làm tôi cảm thấy bắt đầu chóng mặt.
"...Onii-chan. Ở đây có nhiều người quá. Mắt em đang xoay vòng."
"Em không cần thiết phải nhìn hết tất cả mọi người đâu. Thế này đi. Sao em không chú ý vào chị học sinh cao trung kia?"
"...đ-đâu ạ?"
"Đó, cô bé với cái đuôi tóc nâu kia kìa."
"...em thấy chị ấy rồi."
"Vậy em nghĩ bộ đồ nào sẽ hợp với cô ấy?"
"...một mái tóc màu óng... chị ấy còn khá nhỏ nhắn và mang những nét trẻ con... chậc, chị ấy đi nhanh thế kia thì quần ngắn sẽ phù hợp hơn là váy... thật kì lạ. Mọi thứ cứ tuôn trào trong đầu em."
Selene quả thực là một cô bé đáng ngưỡng mộ. Bỏ qua những cảm xúc tiêu cực, thì việc đưa em ấy tới đây quả là một lựa chọn đúng đắn. Chúng tôi tiếp tục trao đổi trong khoảng 10 phút nữa. Dĩ nhiên, những ý tưởng em ấy đã đưa ra đủ đế viết kín một quyển số tay.
Mọi thứ em ấy cần đều đã có sẳn ở trong phòng mình. Cô bé tiếp tục thiết kế thêm những mẫu mới trong đầu.
9 p.m.. Selene và tôi đi dạo xung quang thành phố và cuối cùng trở về nhà.
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế sofa ở tiền sảnh, Selene tận hưởng không khí một cách thật quen thuộc.
"...đó quả thuật là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Em mừng vì mình vẫn còn sống để trở về"
"Có vẻ hơi quá đó. Chúng ta chỉ đi có gần một cây số thôi mà, phải không?"
"...nhưng nó khó đối với em."
Hơi thở của Selene nặng nhọc, nhưng có vẻ như cô bé đang tự hào về những thứ cô bé đã làm.
"Ngày này tuần sau ta lại tiếp tục đi đâu đó nhé. Lần sau anh sẽ cùng em lên một chuyến tàu đông đúc nhé, chỉ một chút thôi cũng được. Em là một cô bé tài năng. Anh rất muốn khen ngợi điều đó đó."
Cô bé tỏ ra ngượng ngạo, nói "Vâng..." và khẽ gật đầu.
"Nhân tiện, em cũng không dư dả vềtài chính để cho không những bộ quần áo em làm ra đâu. Tốt hơn là em nên đặt giá cho chúng. À, anh không muốn em đặt giá như mấy nhà thiết kế chuyên nghiệp đâu nhé."
"...2000 Yên một cái?"
"Nào nào... Ít nhất cũng phải bằng giá nguyên liệu làm ra nó chứ. Như vậy, em sẽ có tiền để thực hiện những thiết kế khác, đúng không nào?"
"...Onii-chan, có phải anh... là một thiên tài không?"
Không đùa một chút nào, Selene thực sự có tài năng trong việc thiết kế quần áo. Nếu như cô bé cũng có khả năng trong việc sinh hoạt ở môi trường bình thường thì tôi se rất hạnh phúc đấy.
"...cảm ơn anh, Onii-chan."
Cô bé mỉm cười như một thiên thần. “Em sẽ cố.”... là ý em ấy muốn nói chăng.
"Em cần phải gặp những người khác, không chỉ thông qua mạng. Em đã nhìn thấy rất nhiều người hôm nay và tưởng tượng ra thứ phục trang nào sẽ hợp với tính khí và mục đích của họ. Đồng thời, đó cũng là để học về những tính cách cá nhân khác nhau..."
Trước khi tôi kết thúc câu nói, Selene đột nhiên lẩm nhẩm.
"Vâng... Có lẽ em sẽ thứ... đi tới trường học."
"Điều đó thật tuyệt vời."
Tôi xoa đầu cô bé nhẹ nhàng, tỏ ý khen ngợi. Và cô bé cũng nhắm mắt tận hưởng một cách thích thú.
"...vào mỗi hai tuần."
"Đến đó thường xuyên hơn đi!"
"...mỗi ba ngày. Em không thể ở đó nhiều hơn nữa."
"Geez... ừm, được rồi. Dù sao đó cũng là một tiến triển tốt."
Tôi đã giúp Selene bước một bước đến với thế giới bên ngoài. Tôi tự hỏi điều đó sẽ thay đổi cô bé ra sao.
Một lần nữa, cô bé khe khẽ thỏ thẻ khi ngước nhìn vào tôi.
"Chỉ cần đi cùng Onii-chan, em có thể đi tới mọi nơi."
Tôi thực sự không biết phải trả lời câu nói đó như thế nào.
Bỏ qua điều đó, Selene đã cười. Nhưng tôi cũng đột nhiên cảm thấy nhói ở sau lồng ngực mình.