Omae o Otaku ni Shiteyaru kara, Ore ni Riajuu ni Shitekure!

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xong cuộc nói chuyện với Koigasaki......

Sau giờ học, tôi chạy đến lớp B.

Tôi là loại người muốn giải quyết nhanh nỗi phiền hà x khó chịu này đây!

Để đạt mục đích tôi cần vượt qua con đường hành lang dẫn tới lớp B.

Tuy nhiên, tôi đã không hỏi Koigasaki gì thêm về cậu bạn được biết với cái tên Suzuki.

Rốt cuộc Suzuki là ai? (Tôi không thể ngẫu nhiên hỏi một bạn nào đó trong trường được!)

Tôi thực sự đang bí.

Ngay khi tôi đang chăm chăm nhìn vào trong lớp B, một cậu bạn trai tiến tới:

"Cậu đang tìm ai à?"

Cậu bạn đó tóc nâu, cao hơn tôi, đeo cặp, mang trên vai cái gì đó giống như đàn guitar.

Cậu nở nụ cười thân thiện! -> đẹp trai + tử tế.

"Er, không!"

Tôi trả lời trong cơn hoảng sợ. Cảm giác như bản thân muốn chạy trốn khỏi sự chênh lệch lớn giữa tôi và cậu ấy vậy( ngoại hình, điệu bộ, thái độ với người khác...).

Cậu hỏi tôi xem tôi cần giúp gì. -> làm tôi thấy mình tệ ở khoản tốt bụng với một ai đó.

Đằng sau cậu bạn, một nhỏ nữ sinh quyến rũ theo sau cậu và hỏi:

"Sou-chan ~ đi đâu đấy?"

"Eh? Phòng âm nhạc."

Giữa cậu và nhỏ nữ sinh diễn ra cuộc trò chuyện.

Đẹp trai, sành điệu, chơi guitar, nổi tiếng với con gái..... nói cách khác, đạt level[note8048] riajuu cao ngất.

Được, đồng ý để một người con trai như vậy tồn tại.

Cảm thấy điều gì đó.

A tôi quên mất nhiệm vụ của mình!

Một lần nữa, tôi ngó vào bên trong phòng lớp B.

Tôi hỏi cậu bạn: diện mạo bình thường, ngồi kế gần cửa ra vào (có lẽ hỏi được bạn này!).

"Xin lỗi, erm, có Suzuki ở đây không?"

"Suzuki? Cậu ấy vừa ra khỏi lớp."

"Có phải là người có mái tóc nâu và đeo cây đàn guitar trên vai?"

"Đúng vậy!"

Không tin được. Cái người tưởng chừng là riajuu đó lại sơ hữu thẻ hình Rinka trong tay......? Thiệt cậu ta là otaku sao?

Ổn không đây?

Tôi cần tìm Suzuki trước khi những học sinh ở đây nhận ra bầu không khí otaku tỏa ra xung quanh tôi.

Để ý thấy, Suzuki đã giăng ra chiếc lưới tình(không cố ý nhé!) khiến nhỏ Koigasaki sa vào mất roài. -> Nhỏ đã đổ người ta rồi!

Maa, nó cũng chẳng lạ gì, _cậu ta đẹp trai thế cơ mà!

Tôi cảm ơn cậu bạn, và rời khỏi căn phòng lớp B.

Tôi đi theo Suzuki đi về phía phòng nhạc.

Định bắt gặp nhưng nhỡ Suzuki lại tham gia hoạt động ở câu lạc bộ nhạc nhẹ -> thì lúc đó khó mà gọi và gặp riêng cậu ấy.

1 trên 1 triệu khả năng: cậu bắt cặp(hẹn hò) với nhỏ quyến rũ kia -> tôi từ bỏ việc bắt gặp cậu ta liền + ngay lập tức.

Nhưng rồi tôi tạm dừng lối suy nghĩ đó lại.

Tấm biển "Phòng nhạc" hiển hiện trước mắt: tôi đã tới nơi.

Tiếng đàn guitar vọng ra, và tai tôi nhận ra giai điệu của một bài hát rất quen thuộc.

"Đó là ending[note8049] của K-ON[note8050], câu lạc bộ này?!!....." (Tôi tự lẩm bẩm một mình)

Bài hát này thuộc về một anime nổi tiếng_ nội dung xoay quanh câu lạc bộ nhạc nhẹ và anime mới hết từ năm ngoái thôi!

"Cậu thấy không? Tiếng đàn guitar nghe hay đấy chứ!"_ Một bạn nữ sinh nói.

Hai nữ sinh ghé mắt vào phòng nhạc, xem người chơi nhạc tạo ra những giai điệu.

Vâng, tay chơi guitar giỏi thiệt đó! Nhưng trước đó, mấy cô không định xỉa xói gì cậu ta sao? Ani-song đấy[note8051]!

"Đó là Suzuki ha? Từ bên lớp B ấy nhỉ? Nhìn xem, anh ấy đang chơi nhạc kìa."

"Oh, cái anh hot boy đó hả?"

Bọn con gái hào hứng hò hét. Chứng tỏ họ chẳng quan tâm Suzuki đang chơi nhạc gì, mặc.... họ chỉ lăm le tới hot boy thôi!

Cũng khá dễ hiểu, họ hoàn toàn không cần biết về ani-song hay thể loại nhạc nào cả.

Chính tơ tưởng "boy so hot[note8052] trong đầu họ đã lấn át tất cả.

Mấy nhỏ ngốc đó!!!!!

Và người chơi bản nhạc quả nhiên chính là Suzuki....

Để rồi mọi thứ bỗng chốc trở nên ăn khớp. Suzuki là otaku, thích "Love Minus" và "K-ON".... jeez, coi bộ hai chúng ta cũng có vài điểm chung đấy.

Bản thân tôi cũng thích "K-ON" và chưa bao giờ bỏ lỡ một tập anime nào.

Sau khi nhìn xung quanh và xem xét có ai khác ở gần đó không, tôi quyết tâm mở cửa phòng nhạc. Tôi thấy mình khá can đảm đấy chứ!

Nếu Suzuki đang ở cùng những thành viên khác, cậu sẽ nổi điên vì tôi vào không xin phép?

Tất nhiên tôi có chuẩn bị tinh thần cho tình huống đó, nhưng tôi làm thế bởi vì tôi thực sự muốn thử nói chuyện với Suzuki.

May thay, khi vào phòng nhạc, tôi chỉ thấy Suzuki một mình cùng cái dây guitar cắm vào bộ khuếch đại, bật mức âm lượng cao.

Nhưng........

Nhận thấy tôi, cậu dừng lại.

Cậu nhìn tôi chằm chằm.

"A, tớ xin lỗi vì đã đột nhiên xông vào đây."

Một cảm giác tội lỗi dâng lên.

Bây giờ, nhìn Suzuki, tôi có thể thấy cậu thực sự đẹp trai.....

....... ăn mặc lịch sự -> không giống một otaku chút nào.

Mình đột nhiên xông vào như thế, mất mặt quá! Im lặng lúc này thật không nên!

Tôi bắt đầu cung cấp:

"Erm, tớ đi bộ dọc hành lang rồi tình cờ nghe thấy ending của K-ON, thành ra mở cửa không kịp suy nghĩ.... bởi vì tớ cũng thích bài hát này."

Tôi nhanh miệng nói.

Suzuki rút phích cắm guitar ra khỏi bộ khuếch đại, không đeo guitar trên vai nữa mà đặt nó lên ghế, rồi quay về phía tôi.

Biểu hiện đó, coi bộ cậu ta đang cố coi chừng tôi.

Chết tiệt, tại sao tôi lại xông vào như thế cơ chứ???

Cậu ta sẽ bảo tôi gây phiền phức cho buổi tập guitar, huh. Xét đến hoàn cảnh lúc này, cậu ta có thể nói thế lắm chứ. Hãy cẩn thận, mình không được hành động điên rồ.

"..... Cậu thích K-ON?"

Nhưng Suzuki lại ném ngay một câu hỏi cho tôi thay vì nói gì đó.

"Eh Y-yeah!"

Tôi trả lời trong chốc lát.

A, tay phải tôi bị siết mạnh bởi bàn tay phải của Suzuki. Nói cách khác, là cậu bắt tay tôi.

"Cảm ơn~ ! Cám ơn cậu vì đã vào đây."

Sự cảnh giác tan biến, Suzuki nở nụ cười.

Cậu ấy thật tốt!

"Tớ đều chơi ani-song mỗi ngày sau giờ học và đã hi vọng vài otaku nào đó sẽ hưởng ứng nó~"

"Eh, ra vậy? Ớ, thế hóa ra câu lạc bộ không tổ chức bất kì hoạt động nào vào thời điểm này ah????!"

"Đúng vậy, vì tớ là thành viên duy nhất ở đây."

"Tớ thấy..... erm, cậu chơi ani-song mỗi ngày, như cậu đã nói. ......Còn những thứ khác, cậu có chơi gì nữa không?"

"Ừm, tớ có thể đánh tất cả bài hát trong K-ON, khá khẩm cả khoản những bài vocaloid[note8053] nổi tiếng nữa! Tớ chỉ chơi ani-song K-ON kể từ khi tớ xem anime hồi cấp hai và giờ tớ vẫn hay đeo lên vai cây guitar này đây."

"Thiệt sao!? Kinh ghê đó~!"

"Tớ còn gửi clip của mình lên chuyên mục "Hãy thử dùng guitar chơi nhạc anime xem!" của Nico Nico Douga[note8054] nữa đấy!"

"Eeh! Th...thậ...được hả? Suzuki cậu dùng nick tên nào gửi bài thế~~?"

Bị Koigasaki tống cổ đi gặp Suzuki, thành ra tôi bị cuốn hút vào cuộc nói chuyện này đây!

Từ lúc lên cấp ba, tôi đã sống cuộc sống ẩn dật(hidden otaku) và nghĩ rằng bản thân sẽ không trò chuyện với bất kì otaku nào khác.

Thậm chí dù đã quyết định sống như thế, tôi vẫn thấy cực kì buồn bực khi không thể nói về thứ mình thích.

Tôi đã rất hạnh phúc vì giờ được nói về 2D, nhạc anime, game..... sau một thời gian dài chất ứ trong lòng.

Những lúc này tôi cảm thấy đến trường vui hơn trước kia nhiều.

Sau đấy, Suzuki chơi bài ani-song tôi đề xuất. Chúng tôi cùng sôi nổi tán với nhau về khẩu phần otaku, cùng nhau kết nối portable game[note8055] như Love Minus và Freak Hunter[note8056], và khi làm tất cả điều đó, thời gian trôi đi, thoắt cái, đã đến lúc trường phải đóng cửa.

"Tớ đã rất vui~, đây là lần đầu tiên tớ kết bạn otaku không qua internet."

Suzuki thật lòng nói.

"Eh, vậy sao?"

"Yeah, cũng có otaku trong lớp tớ, cậu biết đấy! Nhưng, khi tớ cố gắng bắt chuyện với những bạn đọc manga hay light novel, hay nhóm thảo luận otaku nào đó...... hỏi bọn họ đang đọc gì; rồi ai đó sẽ trả lời, không! Bọn họ giấu đồ đi và trốn tránh tớ.... Họ kinh hãi tớ? Thế thì thật kinh khủng!! Cứ như bọn họ tẩy chay tớ vậy."

Suzuki thở dài buồn bã.

Có lẽ thế này là quá tàn nhẫn với Suzuki! Nhưng tôi hiểu cảm giác của các otaku cùng lớp cậu ấy. Với "mùi riajuu" tỏa ra từ toàn bộ cơ thể cậu, thật khó để thừa nhận rằng Suzuki là otaku!.... Bọn họ nghĩ cậu ấy sấn đến để chế nhạo.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau đến trạm tàu điện, trao đổi thông tin số điện thoại cho nhau rồi chia tay.

Tôi rất hài lòng khi kết bạn với một otaku cấp 3(lần đầu tiên).

Nhưng tiếp theo tôi phải cung cấp tin tức về Suzuki cho Koigasaki. -> Tôi đi về nhà trong sự "thoải mái"(thật không thoải mái chút nào!!!!!)

.........

................

Ngày hôm sau, tôi để lại tờ ghi chú dưới ngăn bàn Koigasaki.

"Sau giờ học, lúc về ấy, tớ sẽ đưa tin về Suzuki cho cậu. Hãy đến cầu thang trước phòng học, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. Kashiwada."

Hết giờ học, tôi tiến tới cầu thang. Koigasaki đã có mặt. Nhỏ đứng khoanh hai tay lại.

"Cậu đã hỏi Suzuki? Rồi sao nữa?"_ Koigasaki sốt ruột hỏi.

"Ờ, Suzuki là otaku. Và là một hardcore[note8057]."_ Tôi nói.

"Có đùa không đấy...... thật ra cậu ấy là......"

Ánh mắt Koigasaki cho thấy nhỏ cực kì thất vọng.

Ưm: phản ứng dễ hiểu. Tôi biết với đứa con gái này thì thích một anh chàng otaku lại là 1 điểm trừ rất lớn. -> Đó là lý do vì sao tôi quyết định trở thành [hidden otaku]. Nhất là với "Sweet"(vãi~~) gyaru như Koigasaki, người có thành kiến về otaku biết cậu bạn mình rất chi ngưỡng mộ là otaku......

Có lẽ nhỏ sẽ ngừng thích người ta!...

"Oh? Kasshii?"

Tại thời điểm này, có thể nói là thiệt đúng lúc, Suzuki tạt ngang qua.

Mang cái cặp trên vai -> duòng như đang định về nhà.

À, Kasshii là biệt danh mà Suzuki đặt cho tôi ngày hôm qua.

"Đúng lúc thật! Tớ đã đi tìm cậu và không thấy cậu trong lớp. Tớ nghĩ mình sẽ đi Akiba bây giờ. Cậu muốn đi không?"

"Eh, Akiba!? Chắc.... chắc chứ?"

Thời gian gần đây tôi có ý định đến Akiba, nên tôi gật đầu hai lần, tức đồng ý.

Tuy nhiên, tôi cần phải xem xét không gian xung quanh.

Nghĩ rằng: [hidden otaku] tôi đây tuyên bố điều gì đó đậm chất otaku giữa dòng người không xác định số lượng -> điều tồi tệ sẽ xảy ra.

Rồi tôi thở phào nhẽ nhõm: không có ai ở đây ngoài chúng tôi.

Nhận ra sự tồn tại từ quên lãng(Koigasaki), tôi quay lại nhìn nhỏ.

Gương mặt đỏ ửng lên, nhỏ nhìn Suzuki không ngớt. -> chìm đắm vào tình yêu.

Dù nhỏ từng "qua lại" với đàn ông, nhỏ ra vẻ là người con gái ngây thơ, vô tội khi nhìn về mối tình(có lẽ) không hồi đáp.

"Nghiêm túc không? Thật!.... Ước mơ cùng người bạn otaku đến Akiba trở thành sự thật rồi sao?"

Suzuki cười với vẻ mặt trẻ con, vô tội .

"Cậu biết không? Hôm nay là ngày figurebúp bê Rinka ra mắt! Dù tớ đã đặt mua trước, nhưng sẽ tốt hơn nếu có được nó trong ngày hôm nay, phải không? Cậu sẽ mua nó vào ngày hôm nay giống tớ chứ?"

Khi Suzuki lan man không ngừng về món đồ otaku, tôi không giấu nổi sự khó chịu. Nếu như là hôm qua bên trong phòng nhạc_ nơi tôi coi là kín đáo, vậy thì chẳng cần lo gì cả. Nhưng tại hành lanh_ nơi đầy rẫy người đi qua(có khả năng), cậu ta dám?

Cái-người-duy-nhất 2(còn có 1: tôi) phiền lòng trước không khí otaku này khiến tôi hơi bị áy náy. Tôi liếc người-duy-nhất ấy....

Có khi do còn sốc trước cảnh người mình thích lải nhải chuyện otaku, nhỏ nhìn Suzuki: lông mày nhíu lại, mặt nhăn nhó thấy rõ.

"Ah, xin lỗi. Hai cậu đang nói chuyện dở à?"

Cuối cùng Suzuki cũng màng đến "bóng hình" Koigasaki.

Còn Koigasaki Im, chả nói gì.

"Uh, có sao đâu! Bọn này vừa nói chuyện xong. Hẹn gặp lại, nhe Koigasaki-san, tớ té đây."

Hòng "nâng cao" tinh thần cho Koigasaki -> tôi nói thế + bỏ nhỏ lại đấy, rời đi cùng Suzuki. Nhỏ có bắt tôi đi kiểm tra xem Suzuki là otaku hay không, và tôi đã hoàn thành nó một cách xuất sắc. Nếu hai otaku đây vẫn tiếp tục nói chuyện otaku trước mặt nhỏ, thì chắc hẳn nhỏ sẽ mất hết hứng thú về người con trai nhỏ thích(Suzuki).

Mà nói thẳng ra, cũng lợi cho bản thân tôi.

Tôi chắc chắn không hề mong muốn bạn mình_ Suzuki trở thành miếng mồi ngon dành cho [Sweet] bitch.

Tôi đến Akihabara(Akiba) với Suzuki, cầm lên con figure Suzuki đặt mua, rồi vòng quanh các cửa hàng figure.

Tiếp theo, hai người chúng tôi ghé hàng doujin[note8058].

Sau cùng là thăm quán maid cafe[note8059] Suzuki yêu thích, vào đó để chuyện trò hăng hái với những cô hầu gái đáng iu.

Suzuki hay lui tới Akiba hơn cả tôi. Cậu hiểu biết rất tốt về nơi này.

Tôi sau một quãng thời gian không tới thăm Akiba, nay đã có thể đi với người bạn otaku(Suzuki) đến đây_ Akihabara bằng tâm trạng tốt.

Đêm đến và một ngày kết thúc.

.........

....................

Rồi ngày mai

Ngay cả khi bản thân nghĩ sẽ không bao giờ nói gì với nhỏ một lần nữa, Koigasaki lại gọi tôi:

"Một phút nói chuyện với tôi nhé!"

Tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng đáng chú ý là Kiritani bạn tôi cũng thế. Dễ hiểu thôi, vì đối với một gyaru hào nhoáng người nổi bật nhất trong lớp lại gọi tôi_ một gã tầm thường -> hẳn phải có lý do ẩn chứa đằng sau sự việc này.

Koigasaki và tôi ra khỏi lớp học, đi đến cầu thang_ nơi chúng tôi gặp nhau hôm qua.

"Ý tôi là, không công bằng! Tại sao một người như cậu có thể nói chuyện vui vẻ với Suzuki, thậm chí hai người còn đi chơi cùng nhau hả!?"

"...Huh?"

Câu hỏi thật ngu ngốc. Lần đầu tôi nghe thấy đấy!

Khá chắc, Koigasaki đang ghen đây.

"Cậu vẫn cảm nắng Suzuki sao? Cậu nên biết rõ Suzuki là một otaku cực đoan, nhỉ!? Nhưng cậu chưa ngừng thích cậu ấy, tại sao...."

"Hả? Không vấn đề gì khi Suzuki là otaku hay không với tôi. Thay vào đó, lúc này tôi đang bị thu hút bởi " một người có nhiều sở thích" ~"

"Cái gì? Chả phải cậu coi thường tớ vì là otaku sao?"

"Suzuki khác đáng kể so với cậu, hiển nhiên rồi!"

Tôi không thể suy luận nổi thế nào là "khác đáng kể", rõ ràng tôi đang bị lời nói này của Koigasaki quấy rầy mà.

"Tôi ghen tị với cậu đấy, Kashiwada! Suzuki đã cho cậu thấy nụ cười đó... dù rằng Sizuki đã nói chuyện với tôi ngày hôm qua. Oh, tốt thôi, tôi cảm thấy vẫn thật hạnh phúc."

"Nói... chuyện? Hai người đã nói chuyện ngày hôm qua?"

" "Ah, xin lỗi, hai cậu đang nói chuyện dở à?" Cậu ấy nói với tôi thế đó!"_ Koigasaki nhiệt tình nói, niềm hạnh phúc biểu lộ rõ trên khuôn mặt.

"Không, chuyện... đó. Koigasaki, cậu làm gì đáp lại lời cậu ấy nói đâu! Hơn nữa, ngay từ đầu rõ ràng những lời đó là nói với tớ mà."

"Huh, rõ ràng cậu ấy nói với tôi đấy chứ! Ngay cả khi tôi không nói được lời nào do đầu óc đang ngơ ngơ, cậu ấy vẫn tốt bụng để ý đến tôi."

Koigasaki đã bị người ta(Suzuki) đối xử như nhỏ chưa hề tồn tại. Ấy vậy mà nhỏ chẳng để ý sự hiện diện của mình nhỏ bé như một hạt bụi một tí tẹo luôn!

Cơ bản: tâm hồn treo ngược cành cây.

A, tôi còn phải giải thích cho nhỏ về tình huống lúc đó biết bao nhiêu cho đủ đây?

"Vì vậy, tôi đã suy nghĩ xong. Để nói chuyện vui vẻ với Suzuki và đi chơi sau giờ học(cùng cậu ấy), tốt hơn hết là biến thành một otaku."

"...Hả?"

Tôi bối rối bởi kết luận quá đỗi bất ngờ.

"Bởi vì thứ cậu có mà tôi không có là 『Kiến thức Otaku』nhỉ! Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ làm otaku. Yeb, tôi sẽ biến thành otaku và làm bạn với Suzuki-kun."

"Eh, cậu nói gì cơ? Cậu nói gì cơ? Cậu nói gìiiiiì cơ ...?"

Tôi: hoang mang. Tôi không tin nổi lời Koigasaki vừa tuyên bố.

"Xong. Dù sao, tôi nghĩ mình sẽ tập làm quen với cái game Love-gì gì đó mà Suzuki-kun thích. Tôi nên mua chúng ở đâu?"

".... hả?"

Đừng có đùa tôi! Quái nào nhỏ này có thể đi đến kết luận như vậy chứ? Không hiểu nhỏ nghĩ gì nữa!

Thậm chí nếu bầu trời và mặt đất giao nhau, một sweet gyaruu không bao giờ trở thành otaku, tôi cá luôn. Tệ hơn, con đường trở thành riajuu cho tôi có lẽ sẽ chông gai đây.

"Cậu nghĩ mình sẽ thành otaku với cái suy nghĩ đó à? Thứ nhất, cậu không thể làm otaku chỉ vì mong muốn nửa vời! Cần có cả một quá trình để người ta trở thành otaku đấy!"

"Ah-jeeh- cậu thật phiền phức, gì chứ, chỉ cần chỉ tôi nơi có cái game đó thôi mà."

"Đâu ư, cậu nói.... được rồi, cậu nên mua nó ở Yodabashi hoặc cửa hàng đồ điện."

"Hem! cậu muốn chơi loại game gì, video game à?"_ Tôi hỏi.

"Không, DS[note8060]..."

"DS~!? Tớ từng có một cái, nhưng từ khi không chơi nữa, tớ cho người khác mất rồi, mua lại lần nữa thì tốn tiền lắm."

Tôi không thực hiện yêu cầu được trừ khi nhỏ báo trước. Cứ giả sử nhỏ muốn tôi cho mượn đi! Xin lỗi, tôi hay chơi game DS, và tôi không muốn cho ai mượn cả.

"Tôi muốn có nó, nhưng mua lại thì...."

Koigasaki không ngừng lẩm bẩm với tôi bằng ánh mắt "buồn bã". Ha, nhỏ chỉ việc từ bỏ Love Minus là được mà.

"À này, Suzuki-kun còn đam mê thứ gì khác nữa không? Ngoài cái Love-gì đó ý."

"Eh?"

"Cậu hay bàn chuyện cùng Suzuki-kun, nên cậu biết, phải không?"

"Ah-.... erm, đúng, cậu ấy còn chơi 『Forever Over This Blue Sky』[note8061]."

『Forever Over This Blue Sky』là một PC[note8062] game người lớn(18+).

Một thời gian ngắn trước đây, tôi cũng có mượn game đó từ một người bạn và rất kết nó. Cả khoản CG[note8063] và âm nhạc đều kì diệu, cốt truyện bắt mắt. Trên mạng, nó được mệnh danh là trò chơi thần thánh.

Chỉ người duy nhất: Suzuki bảo thật đáng tiếc rằng những cảnh 18+ quá ngắn ngủi. Và khi nghe Suzuki nói thế, tôi đã cười một chút.

"Loại game gì cơ? Cậu từng chơi rồi à?" _ Câu nhỏ hỏi khiến tôi lưỡng lự.

"A-ah, ừ... Erm, đó là game_ nơi cậu được ở cùng các cô gái..."

"Thế chẳng phải nó giống với Love-gì đó sao?" "Không, nó tương tự nhưng một chút... không, khác nhiều đấy..."

Tôi không thể nói một cái gì đấy giống như "Đây là 1 game 18+ với những cảnh "phản cảm" ".

Trước lúc Koigasaki nổi điên lên, tôi nuốt nước bọt, nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai quanh đây, rồi nhẹ nhàng nói:

"Đó là Eroge... dùng cho PC cầm tay."

"Huh? Eroge... là cái gì?"

"À ờm, nó có những cảnh...."

"....... những cảnh, gì, đừng nói với tôi là những cảnh gợi tình nhá..!?"

Tôi khẽ gật đầu.

"Hảaaaaaaaaaaaaaaa!?"

-> Phản ứng của Koigasaki nằm ngoài dự đoán của tôi.

"Cậu, không chỉ đọc novel quái gở, mà còn chơi loại game đó nữa sao? Biến thái! Eoooooo! Không thể tin được, điều này thật khó tin quá đi!"

Koigasaki cố tình đứng cách xa tôi 1 mét, và tỏ ra vẻ ngán ngẩm(chán + ghét).

"Cậu là người đã hỏi tớ mà!"

Nếu biết nhỏ sẽ phản ứng kiểu đấy, tôi sẽ không nói.

Tôi cảm thấy hết sức hối hận.

"Này, không chỉ mình tớ thôi đâu, Suzuki cũng chơi đấy. Giờ thì cậu đã biết Suzuki thuộc loại otaku cậu ghét rồi đấy."

"Không phải tôi ghét otaku hay gì cả. Tôi chỉ thấy ghê tởm vì cậu chơi eroge thôi. A mà khoan đã, nói ra thì càng thấy gớm hơn."

"Cậu nói nghe thật quá vô lý!"

"Được thôi, Suzuki-kun là con trai, nhỉ, cậu ấy chơi game đấy cũng là hiển nhiên thôi. Nghĩ mà xem, tôi thì thấy Suzuki-kun đang tìm kiếm một cái gì đó khác hơn so với những cảnh gợi tình đấy."

Tôi muốn nói cho nhỏ biết cái tin Suzuki-kun chính miệng cậu ta đã bình luận về những cảnh gợi tình trong game là không đủ và ít ỏi.

Mà thôi, tôi không muốn tiếp tục bàn về eroge ở nơi công cộng như thế này nữa.

"Thế, tên của bộ game?"

"....eh?"

"Nếu là PC game và tôi có nó, tôi sẽ chơi."

".........hả!?"

Tôi không thể ngừng la lên.

"Cậu vừa nói cái quái gì....... hả đứa con gái xinh đẹp đáng ghét kia!? Điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra."

"Tôi chỉ ghét cậu vì chơi nó thôi. Nếu tôi chơi nó, tôi sẽ nói chuyện rất vui vẻ với Suzuki-kun, nhỉ? A, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy háo hức lắm rồi! Nè, tôi mua nó ở đâu đây?"

"Ở đâu, cậu nói đấy nhé.... tớ không muốn nặng lời với cậu đâu, nên dừng lại ở đây đi!"

Chả gì hết, thật ra tôi chỉ muốn Koigasaki chấm dứt cuộc bàn tán về game. Mới chỉ hiểu biết một chút về eroge, nhỏ đã ghê tởm tôi, nên tôi nghĩ việc nhỏ chơi game thật vô vọng. Ngay cả light novel của tôi mà còn làm nhỏ phát gớm thì không hiểu nhỏ chơi eroge nổi ớn và coi ghê tôi đến mức nào nữa.

"Này, mau nói tôi nơi mua nó đê!"

"Gweh!"

Cà vạt tôi đột nhiên bị kéo mạnh.

"Hoặc muốn gì? Cậu muốn người ngoài biết cậu là otaku hả?"

"Wha! Tớ làm! Tớ sẽ nói! Cậu có thể mua nó tại... Animate hay Gamers ở Akiba."

"Kể cả thế tôi vẫn chả biết cái cửa hàng đó ở đâu. Mau mau đưa tôi đến đó!"

"Hảaaa aa!?"

Điều đó có nghĩa là tôi sẽ đi đến Akiba một mình cùng Koigasaki?

"Ah, nhưng ở đó có rất nhiều otaku "cắm cọc tại chỗ". Có lẽ cậu không thể vào được đâu, sau tất cả..."

"Ermm, này, nếu cậu ghét otaku đến thế, cậu đâu nên gần gũi với otaku làm chi cho mệt nhỉ!"

"Huh? Không, đâu phải thế..."

Hình như Koigasaki muốn nói điều gì đó.

"Hey hey~, Koigasaki-chan."

"!"

Tôi quay sang phía tiếng gọi vọng ra. Tôi nhìn thấy mái tóc nâu lòe loẹt của một cậu bạn mặc cái quần bên hông có lủng lẳng chiếc dây xích.

Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ta học lớp tôi..... tên là Ashida thì phải.

"Nhiều lúc tớ cố nói chuyện với cậu, cậu còn chả thèm đáp lại, thế giờ tại sao cậu lại đi tán chuyện với tên nửa mùa này~?"

Trong lúc đang nói, thằng đó tiến đến gần Koigasaki.

Nửa mùa.... thằng này ám chỉ mình đấy à?

Không nói một lời nào, Koigasaki lờ cậu ta và bước về lớp học với một tốc độ nhanh chóng.

"Hey, hey."

Không cần biết lý do, tôi cũng chạy theo Koigasaki.

"Chờ một chút, cậu bơ tôi luôn à? Cậu còn muốn lạnh lùng tới mức nào nữa hả?"

May mắn thay, thằng đó chỉ than thở chứ không chạy theo chúng tôi.

Vào thời gian chúng tôi về đến lớp học, đã không còn ai ở đó.

"Này, Koigasaki...."

Tôi nhìn sang Koigasaki, tỏ ý muốn tra hỏi về cậu bạn vừa nãy.....

Và tôi kinh ngạc khi nhận ra gương mặt nhỏ lúc này đang rất tái nhợt.

"N-này...... cậu trông không ổn chút nào. Chả nhẽ cậu ghét người vừa nãy lắm à? Thằng đó có làm chuyện gì kinh kủng với cậu..."

"Tôi không biết."

"Eh...."

Koigasaki trả lời một cách hờ hững.

"Từng lúc, từng lúc cậu ta đều cố bắt chuyện với tôi, những tôi chưa bao giờ đáp lại lấy một lần. Tôi thậm chí còn không biết tên cậu ta."

".....c-cậu chỉ đùa thôi, phải không? Tại sao mặt cậu tái nhợt thế kia?"

Biểu hiện của Koigasaki thật không bình thường. Tại sao nhỏ lại có thái độ như vậy với người chả làm gì mình cả thế?

"Chả sao cả, nhỉ! Không phải chuyện của cậu, đừng tỏ ra gần gũi với tôi!"

Tôi nhìn chăm chú nhỏ, thật ra có hơi lo lắng, Koigasaki đang để lộ vẻ mặt bất mãn của mình và đứng xa khỏi tôi.

Nhìn thấy sự thay đổi đó, tôi cảm thấy lồng ngực mình hơi đau đau.

"Được thôi, tớ sẽ phắn khỏi đây......"

Nếu hai chúng tôi tiếp tục ở lại một mình trong lớp học như thế này, sẽ chả giải quyết được gì đâu. Không chịu nổi nữa, tôi vác chiếc cặp lên vai và sẵn sàng rời khỏi lớp học.

Trong thoáng chốc tôi đặt tay lên cánh cửa.

"Tôi...... không ứng xử tốt với con trai."

".....eh?"

Lời nói phát ra từ miệng Koigasaki có "chút" vượt quá hiểu biết của tôi.

"Không ứng xử tốt với con trai......?"

"Từ mẫu giáo đến lên cấp hai, tôi đều học trường nữ sinh, và trong nhà cũng chỉ có chị em gái chứ trừ bố tôi ra, tôi chưa thật sự nói chuyện với con trai bao giờ......"

"......hả!?"

"K-khoan đã!"

Có ít nhất hai loại mâu thuẫn nảy sinh dựa trên những thông tin tôi đã có.

"Gì nữa hả?"

Koigasaki biểu lộ sự khó chịu vì bị gián đoạn.

"Thế, còn về những tin đồn bảo cậu đùa giỡn đàn ông...."

"Huh? Eh, cậu còn biết về tin đồn...!?"

"Eh, thì, trong lớp tớ có nghe nói thế....."

Nói mới nhớ, có lẽ hầu hết các lớp đều đã biết tin đồn này rồi.

"Có nhỏ từ lớp C tên là Honjou. Tôi không kiểm chứng, nhưng có thể con nhỏ đó đã reo rắc tin đồn... Bên cạnh đó, nó đã ghét tôi từ lâu lắm rồi.... Aaahh, jeez! Ngay cả khi tôi đã phản đối, nó vẫn dám tung tin đồn ra bên ngoài sao..."

Koigasaki đưa mắt nhìn xuống đất, môi cắn lại.

"V-vậy đó là tin đồn nhảm, huh... ah, khoan, tớ có nghe nói cậu đi cùng với một nhân viên làm công ăn lương...."

Tôi tận dụng cơ hội với mục đích giải đáp tất cả những gì bản thân thắc mắc.

"Huh? Nhân viên làm công ăn lương? Là sao hả?"

Nhìn cái vẻ bực tức đó, có vẻ như có một điều gì đấy nhỏ chưa nhớ ra.

"Có thể Honjou-san đã đi phân phát tin đồn ..."

"Không, cậu đã bị phát hiện ở Shibuya, cụ thể là thế, tớ nghĩ vậy ..."

Sau khi suy nghĩ một lúc, Koigasaki ngước hai con ngươi lên:

".... Tôi thường đi mua sắm với bố tại Shibuya, dù ....."

"... cho tớ hỏi, người đó có thật là bố cậu ..."

"Dĩ nhiên! Còn ai khác vào đây nữa!?"

..... Ra vậy, nhỏ không đi chơi với đàn ông vì tiền, đó chỉ là chuyện đi mua sắm bình thường giữa cha và con gái. Chính tin đồn kia đã thổi phồng sự việc lên.

Điều này có nghĩa là những tin đồn xoay quanh việc Koigasaki lừa đàn ông là nhảm sạch.

Mà còn một câu hỏi nữa.

"Tớ ..... tớ hiểu là cậu không ứng xử tốt với con trai. Nhưng cậu đã không ngừng kiếm chuyện với tớ mà."

Dù nhỏ nói rằng nhỏ chưa nói chuyện với con trai bao giờ, có khi cả với cha nhỏ và các giáo viên ở đây, tôi nhận ra rằng nhỏ đã kiếm chuyện với tôi khá nhiều lần rồi.

"Ừ nhỉ ....... Bản thân tôi cũng chả nhận ra, nhưng có thể bởi vì tôi không coi cậu là một người con trai."

Sau rồi tôi không thể đáp lại.

Thông tin đột ngột đó tàn nhẫn xuyên thẳng trái tim tôi.

" Khi tôi tình cờ gặp cậu, đúng, khó tin thật. Nếu là một tên con trai, tôi đã có thể cảm thấy lạnh toát người nếu người đó mới chỉ chạm vào tôi, nhưng lạ hơn, tôi đã không phản ứng như thế khi gặp cậu ....... Ngay cả việc đến gần cậu, không đỏ mặt cũng không cảm thấy lo lắng gì cả. Và bên cạnh đó, tôi thực sự cảm thấy tò mò về chiếc thẻ của Suzuki-kun, thế là tôi gọi cậu ra và đặt yêu cầu. Và còn nữa, tôi đã suy nghĩ, những gì tôi không thể nói với cậu sau lần đấy. Nhưng rồi, nhận ra tất cả cũng chỉ là lo lắng không cần thiết. Đúng là một trải nghiệm vô cùng khác lạ, nói chuyện với cậu không làm tim đập nhanh, mặt cũng không đỏ. Có lẽ vì cậu là một tên nửa mùa, một otaku hào quang có vẻ yếu, vì vậy tôi không có coi cậu là con trai và không lảng tránh cậu. Ưm, giả dụ thế."

Koigasaki gật đầu, đồng ý kết luận chính mình vừa nghĩ ra.

Nửa mùa, otaku, hào quang phát ra thì yếu ......... Tôi không thể phản bác những điều đó.

"Nhưng dù sao, đó là cách nó liên quan đến! Vì thế, sao cậu không mang tôi đến cửa hàng nào chuyên bán 『Forever Over This Blue Sky』nhỉ? Ah, ổn thôi tôi sẽ đưa tiền cho cậu và để cậu mua nó. Việc đó sẽ là một sự trợ giúp lớn đấy!"

Nhỏ đã chuyển chủ đề, huh.

"Ai thèm làm chứ?"

Làm tổn thương tôi bằng lời nói, biến tôi thành chân sai vặt, đứa con gái này thật ác độc.

Đạt đến thời điểm này, có vẻ như tôi đang gặp nguy hiểm trầm trọng khởi đầu cho cuộc sống làm chân sai vặt.

"Tôi chỉ bảo cậu mang tôi đến cửa hàng game. Cậu không thực sự thích cho lắm nhỉ? Và nghĩ rằng tôi đang rất nghiêm túc?"

Không phải tôi không thích. Chỉ là tôi không thích cái kiểu lấy mình làm trung tâm, áp bức người khác như vậy.

Tôi muốn nói ra cho nhỏ biết.

"Tôi tự làm vậy. Nếu cậu chống đối, tôi sẽ không yêu cầu cậu nữa."

Koigasaki thì thầm với giọng nói hạ thấp lại.

"Hẹn gặp~ lại! Biến thái, cực đoan Otaku -kun!"

Nói xong với giọng đầy giẫn dỗi, Koigasaki xách túi lên và rời khỏi chỗ đứng của mình.

Vào cái khoảng khắc nghe lời nhỏ, cơ thể tôi đông cứng lại.

Con nhỏ này đã đâm vào điểm yếu của tôi rồi.

Cùng với việc tôi không thể mường tượng nổi khi nào bí mật otaku bị phát hiện.

"Jeez, để tớ làm! Tớ sẽ hộ tống cậu! Điii!"

Tôi đưa ra hướng giải quyết + đập mạnh tay lên bàn. Tôi đã cảm thấy tuyệt vọng.

"Ah, thiệt sao? Cậu tốt bụng thật đó~ !

Koigasaki trơ trẽn đáp lại tôi bằng nụ cười không hề thân thiện.

Koigasaki muốn hai chúng tôi đi ngay lập tức, nhưng tôi ngăn lại, nói cho nhỏ biết không lý gì mua được đồ người lớn(18+) trong bộ đồng phục trường. Thế nên thứ 6 này, tức ngày mai_ ngày đầu tiên của Tuần lễ Vàng[note8064], hai chúng tôi sẽ gặp nhau tại Elictric Town Exit ở Akihabara trong bộ quần áo thường ngày.

Làm quái nào sự việc lại đến mức này? Tôi chỉ muốn dành khoảng thời gian cấp ba của mình trong bình yên thôi mà.

Trong lúc đang đau buồn, tôi chợt nhận ra một sự thật: 1 thành con trai và 1 đứa con gái gặp nhau vào ngày nghỉ .... đây vốn là tình cảnh riajuu tôi hằng khao khát ... hay nói đơn giản hơn, chẳng phải đó là một cuộc hẹn?

..... không, chờ đã, tí quên mất. Tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu đây là một cuộc hẹn thật sự.

Và dĩ nhiên đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài một mình cùng một đứa con gái. Đơn thuần là tôi dẫn Koigasaki theo mà thôi.

Xét theo một khía cạnh khác thì có lẽ đây không phải là một cuộc hẹn thật sự, sẽ rất ngượng nếu nhỏ biết tôi(dù chỉ một chút) nghĩ rằng đây coi như một cuộc hẹn.

29 tháng 4, thứ 6, 12:45 quá trưa

Tôi đứng đợi trong lo lắng(+bối rối) trước thềm vỉa hè thuộc trạm tàu tên Electric Town Exit ở Akihabara 15 phút trước giờ hẹn. Vì người tôi hẹn là một gyaru_ trái ngược hoàn toàn với loại con gái tôi thích? Hoặc vì tôi đi cùng gyaru đó trong buổi mua sắm đáng lẽ của nhỏ, đi ra ngoài một mình với nhỏ bạn cùng lớp .... nên tự nhiên thấy lo lắng lạ?

Từ đêm qua, tôi đã trăn trở mãi trên giường trong suốt 3 tiếng đồng hồ và không chịu chợp mắt: "mình nửa mùa ở chỗ nào????"

Trong lúc tôi nghe nhạc Vocaloid giết thời gian, 10 phút -> 5 phút trước giờ hẹn: Koigasaki xuất hiện.

"Ah, cậu đến sớm thế?"

Nhìn bộ quần áo "giản dị" nhỏ mặc, tôi hết sức ngỡ ngàng: nhỏ mặc chiếc áo sơ mi bông dài in đốm báo, quần bó lưới, đội chiếc mũ lông như người Nga + bốt cao nữa là hết.

"Bộ, bộ quần áo đó ...."

"Trang phục dành cho người lớn, nhỉ? Tôi đã mượn tất cả chúng từ tay chị lớn đấy!"

Trang phục người lớn? Ha .. trang phục dành cho gyaru hào nhoáng thì đúng hơn. Nó không hề hợp với gương mặt trẻ con của Koigasaki chút nào. Không chỉ thế, lớp trang điểm và tóc lại dày + cong hơn bình thường >_<

"Kệ đi .... thay vì thế, cậu mặc cái gì thế này?"

Tôi chả có anh em nào để mượn quần áo cả, vậy nên tôi chọn bộ quần áo người lớn nhất mà tôi có .... cho vừa "đứng đắn" vừa đơn giản.

"..... trông cậu như một tên nửa mùa ... giàààà!"

"Cái gì cơ? Nửa mùa già? Thế mà nó lại hợp với tiêu chí người lớn đấy!"

"uh .... đúng, tốt ..... Vậy cậu mua quần áo từ đâu?"

"Eh .... bố mẹ mua cho .... hoặc tớ tự đi mua ở Taie[note8065] hay Yokato[note8066].

".. không tin được .."

Koigasaki nhìn vào tôi như thể tôi là động vật quý hiếm ấy!

"Cậu thật phiền phức! Để tớ yên đi!"

Không thể chịu được cái nhìn của Koigasaki, (lòng lại cảm thấy nhoi nhói?), tôi tiếp tục bước đi.

Sau khi đi ra từ lối ra bên trái của Electric Town Exit, tôi có thể thấy nhiều người đi và đến từ Akihabara, và phần lớn họ đều là đàn ông.

"Gasp[note8067]."

Koigasaki sớm thay đổi nét mặt + lông mày cau nhanh lại khi nhỏ hướng ánh mắt nhìn Akihabara.

"Coi kìa, nơi bán eroge gần nhất sẽ là .... Gamers!"

Ra khỏi lối ra từ Electric Town Exit xong, ngay tắp lự tôi quyết định hai bọn tôi sẽ mua bản sao của 『Forever Over This Blue Sky』tại Gamers.

Xét xong tâm trạng Koigasaki, tôi kết luận: cứ đứng mãi ngoài đường không phải ý hay.

"Hãy đến ủng hộ chúng tôi."_ Nhân viên một quán maid cafe phát tờ rơi cho hai bọn tôi.

Nhưng trông có vẻ Koigasaki không hề thừa hơi để đưa tay nhận tờ giấy.

-> hành động đó vẫn ổn cho đến thời điểm này. Dù cho tôi có lo lắng mấy đi nữa, Koigasaki vẫn trông không đáng lo chút nào.

Phút chốc, chúng tôi đã bước vào Gamers.

"Nè, ở đây có rất nhiều người ......."_ Koigasaki cất lời.

Con số khách hàng tại Gamers trong ngày nghỉ quả thật kinh dị. Đương nhiên, phần lớn đều là khách hàng nam. -> Giọng Koigasaki nhỏ dần và mặt nhỏ tái đi.

"Đấy! Cậu định mua game kiểu gì?"

"Eh, c-chưa là gì đâu! Vì mục tiêu [cuối cùng biến thành otaku], tôi sãn lòng đương đầu với điều này!"

Quyết tâm thật đáng ngưỡng mộ, nhưng tôi vẫn lo lắng kể cả khi nhỏ có thể chịu đựng được ở mức đó.

"Uwah cái bức hình gợi tình gì thế này ...... người ta vẫn bán nó bình thường được sao? Không, khoan, trong này có mùi thơm? Mùi thơm á? Để làm gì? Thanh lọc không khí à?"

Bên trong cửa hàng này dán rất nhiều tấm hình vẽ đứa con gái phô chiếc quần lót ra trước mặt ai đó hoặc ăn mặc hở hang cho ai đó ngắm, -> khi nhìn vào chúng, Koigasaki tràn trề nỗi kinh hãi(cái mặt thế cơ mà!). Và thậm chí nhỏ còn bắt đầu cảm thấy kinh tởm cái mùi thơn vừa nãy?

Bản thân tôi muốn bắt thang máy lên tầng 6_ nơi bán eroge.

Nhưng sau rồi, thấy rằng trong thang máy có chứa rất nhiều khách nam,

"Tôi sẽ đi thang bộ ....", Koigasaki lẩm bẩm thế!

Tính cuốc bộ lên tầng 6, huh? Nghiêm túc không đấy?

Mà còn lựa chọn nào khác đâu(!), tôi dẫn Koigasaki và bọn tôi leo cầu thang trong im lặng.

Những hành khách đi xuống + đi lên ngang qua bọn tôi đều ném cái nhìn cắm tại Koigasaki. Gyaru hào nhoáng thích ăn diện hiếm khi gặp trong Gamers-> tại chỗ này nhỏ gyaru trở nên vô cùng nổi bật.

"Đến nơi rồi ..."

Cuối cùng cũng đặt chân lên tầng 6, Koigasaki thở phào.

Khách trên tầng 6 có ít hơn tầng đầu tiên.

"Chắc là trên này ...."

Nói xong, tôi dẫn Koigasaki đến trước quầy hàng eroge. Nhưng việc này khó khăn + thốn hơn nhiều(với ai kia) so với việc chờ đợi một điều gì xảy đến.

"Hahảhảhả! Bức .... bức hình! Có cái gì hay ở bức hình như thế này???"

Thẳng mặt bọn tôi là (18+)game trưng bày: kiểu cách gợi cảm của những tấm hình ở đây thì ra còn "phong phú" hơn mấy tấm hình trong light novel tôi từng đọc,

Koigasaki cất tiếng,

"Thế nào ấy ... tôi cảm thấy không khỏe cho lắm ..."

Ăn quá nhiều cú sốc, sắc mặt nhỏ tái nhợt đi + run rẩy.

"Nghĩ lại, người ở đây ....... đều là đàn ông ..."

"Chẳng phải đúng thế sẵn rồi sao?"

"Không, ngoài tôi, vẫn còn vài cô gái ở tầng 1 ...... ở trên này ....... tôi là đứa con gái duy nhất ...."

Koigasaki đầy tuyệt vọng khi đưa mắt nhìn quanh nơi này.

"Không phải tớ đã cảnh báo cậu trước rồi sao? Phiền phức! Tớ sẽ mua nó cho cậu."

Tôi nghĩ không bao giờ Koigasaki hiện tại sẽ mang eroge từ đống đồ hộp "dồi dào" gợi cảm ở đây cho nhân viên thu ngân.

"..... không cần, tôi sẽ tự mua. Đã đến đây rồi, tôi sẽ mua nó bằng chính tay mình!"

Trông nhỏ có vẻ đang cực thốn, vậy mà nhỏ vẫn cố tiến tới quầy trưng bày eroge. Can đảm thật .... hẳn nhỏ yêu Suzuki nhiều lắm .......

Tôi nhanh chóng tìm ra 『Forever Over This Blue Sky』từ đống đồ eroge best-seller[note8068] rồi đưa nó cho Koigasaki.

Koigasaki vội lùi lại khi nhìn thấy hình minh họa trên nó, nhưng rồi nhỏ quyết mang nó đến cho nhân viên thu ngân. Nhìn nhỏ từ đằng sau, trông nhỏ khá dũng cảm ... huh?

Sau khi trao đổi vài lời với nhân viên thu ngân, Koigasaki quay lại. Với hộp game cầm trên tay.

"Tôi vừa bị bắt phải xác minh độ tuổi ....."

Tôi có thể hiểu tại sao: Koigasaki đã diện thời trang không đúng lúc cùng gương mặt ngây ngô như thế dễ dàng bị loại vì chưa đủ 18 tuổi trở lên(đơn giản là vậy).

"À, đương nhiên ...."

"Cậu nói dối! Cậu đã bảo tôi có thể mua game bằng cách đến đây mà!"

Với Koigasaki, đến nơi này và đưa game cho nhân viên thu ngân có lẽ khó. Sau tất tần tật, mọi cố gắng đã trở nên vô ích, nhỏ phàn nàn với tôi bằng gương mặt như sắp khóc.

"Argh, để tớ! Đi nơi khác thôi! Chúng ta sẽ mua game ở đó ......"

Tôi ra quyết định chuyển địa điểm mua game. Nếu là nơi tôi thường mua eroge, xác minh độ tuổi là không cần thiết.

"Cậu đáng nhẽ nên đưa tôi đến nơi đó từ lúc đầu!"

"Tớ tưởng cậu không muốn đi bộ nhiều, nên tớ mới đưa quyết định bước vào Gamers chỗ gần trạm tàu nhất."

Vừa tranh luận, chúng tôi vừa ra khỏi Gamers, trở lại con đường chính. Cảm thấy sợ đường nhiều đàn ông, Koigasaki ngừng lên tiếng và im lặng suốt sau đó.

"Này, đến chưa?"

"Hơn 3 phút nữa."

Hai chúng tôi "đơn độc" đi dọc con đường chính rồi đạp đích tại một cửa hàng. Từ sự hiện diện của nó, hiển nhiên ta có thể nhận ra đó là shop chuyên bán eroge.

"Uwah ...."

Tôi nghe thấy tiếng thì thầm "nhẹ" từ Koigasaki. So với Gamers, nơi này còn dán nhiều tấm hình bishoujo mặc quần lót hơn. Dán từ ngoài vào trong luôn.

Biểu cảm lúc này của Koigasaki còn hơn cả trước kia và nét mặt không hề tươi tỉnh chút nào.

"Được rồi, tớ sẽ mua nó, đưa tớ ví của cậu."

"Eh ...eeh? Aah ...."

Tôi nhận ví từ tay Koigasaki đang chết lặng rồi bước vào cửa hàng với mong muốn xong việc sớm nhất có thể(mua eroge). Khoảng khắc này, Koigasaki không hành động dứt khoát và đi miệng nói "Tôi sẽ mua nó!" nữa. Có lẽ nhỏ đã hiểu thật vô vọng để dẫn nhỏ vào "thiên đường" eroge như thế này.

Ngay tức thì, tôi tìm thấy mục tiêu 『Forever Over This Blue Sky』và đưa nó cho nhân viên thu ngân.

Như thường lệ, không bị yêu cầu xác minh độ tuổi, tôi dễ dàng mua được nó.

"Đây!"

Tôi trở lại đưa eroge cho Koigasaki người lúc này giống như một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ đứng ngoài cửa hàng.

"Đừng đùa tôi! Cậu mua nó nhanh thế!?"

"Bởi vì cửa hàng này không yêu cầu xác minh độ tuổi."

Koigasaki vui vẻ đưa tay nhận lấy bọc túi đựng eroge rồi nhét nó vào chiếc cặp đeo vai.

"Sau khi tôi bị người ta hỏi tuổi, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không mua nó được nữa~"

Nhận xong thứ mình muốn, nhỏ mau chóng trỏ lại con người cũ. Sắc mặt dần tươi lên. Cám ơn trời rằng nhỏ chỉ là đứa con gái đơn giản như vậy.

Sau đó, chúng tôi ra thẳng trạm tàu điện.

"Tiếp theo, tôi dự định đến Shinjuku gặp bạn. Đáng ngạc nhiên là vẫn còn khối thời gian cơ đấy~"

Về phần tôi, tôi đã siêu siêu lo lắng cho buổi hẹn ngày hôm nay, và chưa xong đâu, Koigasaki có hai cuộc hẹn trong một ngày cơ. Đúng như mong đợi từ riajuu. Với tôi cuộc hẹn này: sau tất cả, có lẽ chỉ giúp đầu tôi thêm mở mang đôi chút.

"Rồi đó, tôi sẽ bắt chuyến Yamanote ngay bây giờ."

"A, vậy tạm biệt cậu."

Tôi dễ dàng nói lời chia tay, quay lưng đi và chuẩn bị hướng tới thềm vỉa hè đợi chuyến tàu lúc nữa thôi sẽ kéo đến chở tôi về nhà.

"Ah, Kashiwada."

Chân tôi đột nhiên khựng lại.

Tôi quay mặt ra.

Suốt từ khi gặp đến giờ, nhỏ toàn gọi tôi là otaku, nên phải nói đây là lần đầu tiên nhỏ gọi tên tôi.

"Cám ơn cậu."

Giọng Koigasaki cất lên.

Giọng nhỏ cất lên cộc cằn và ngang ngược. Và nó đã tác động mạnh đến tôi.

Nhỏ quỷ sứ Koigasaki người ra vẻ ta đây là trung tâm nói cám ơn. Dường như nhỏ đó vẫn có một chút trái tim con người ấy nhỉ!

Nhiệm vụ hoàn thành.

Rồi đó. Những cảm xúc phức tạp cứ đeo bám tôi mãi khi tôi bắt chuyến tàu và về nhà.

Truyện Chữ Hay