"Hả, đùa tớ à? Làm sao tớ có thể thích cậu ta được?"
"Nghiêm túc một chút đi!"
Vào mùa hè khó quên của năm 3 cấp hai, tan học..... Tôi nghe thấy giọng nói dễ thương quen thuộc.
"Thật nhẹ nhõm, tớ đã lo lắng khi nghĩ Aikawa có thể là otaku."
"Này, cậu có thể ngừng nói về điều đó được không?"
"Được thôi! Cậu thường hay nói chuyện với Kashiwada, phải không?"
"Tớ chỉ nghĩ nó thú vị nên mới bắt chuyện với cậu ấy."
"Cậu chỉ muốn chơi cùng cậu ta thôi à?"
"Tất nhiên. Đó là lý do vì sao tớ bắt chuyện."
Cùng với cuộc nói chuyện, tiếng cười đùa vang lên từ mấy nhỏ đó.
Vâng! Tôi quay trở lại lớp học để tìm một thứ tôi muốn quên. Và tôi chỉ có thể đứng lặng sau khi nghe những lời đó.
Nhỏ Aikawa Kizuna lúc này là người tôi muốn gặp nhất. Cô ấy thật sự tốt bụng. Tại sao một cô gái dễ thương như thế lại nói chuyện với tôi_ một otaku. Tôi cảm thấy khó hiểu.
Nhưng: "Không thể nào tớ thích cậu ấy!"
"Chỉ là chơi cùng cậu ấy rất vui."
Đó là tình cảm thật của cô ấy với tôi.
Những lời cô ấy nói cứ vang lên trong đầu tôi.
"Không phải otaku quá đáng sợ sao?"
"Cuộc nói chuyện của họ ồn ào và gây phiền nhiễu cho người khác, và giọng nói của họ làm ô nhiễm lớp học."
Mấy nhỏ đó với Aikawa tiếp tục lăng mạ họ. Từ "họ" đề cập đến rõ ràng là otaku.
Sự thật là bạn tôi và tôi đã có những cuộc nói chuyện otaku trong lớp. Nhưng chúng tôi không nhận ra những người xung quanh có thể nghe thấy, và tôi chưa bao giờ biết rằng những người khác nghĩ chúng tôi đáng sợ và phiền phức.
Đó là lần đầu tiên, tôi nhận ra người ta xem chúng tôi_ otaku là như thế nào.
Và đó là một cú sốc rằng tôi sẽ không thể thoát khỏi điều đó.
Ngày hôm đó, khi tôi vô tình học được cách người tôi thích nghĩ thế nào về tôi, và làm thế nào những cô gái khác gọi tôi là otaku đáng sợ-> đó là ngày tệ nhất đời tôi.
Và phần còn lại trôi qua thật không hề dễ chịu.
Để tránh bị nghĩ là đáng sợ, tôi bắt đầu để ý đến những người xung quanh, cố gắng không gây sự chú ý. Ngay cả khi trong đám bạn có cuộc đàm phán otaku, tôi cũng không tham gia.
Người tôi từng thích, Aikawa Kizuna vẫn nói chuyện với tôi. Nhưng khi biết được cảm xúc thật của cô ấy, tôi không còn có thể đáp ứng cô ấy như trước nữa.
Rồi cứ như thế, cuộc sống cấp hai của tôi kết thúc với những kỷ niệm khó chịu nhất.