Các món ăn được dọn lên bàn.
Bên tay phải là một loại rau củ hầm kem gọi là Harposhi.
Một món ăn tuyệt hảo, vừa giữ được kết cấu giòn rụm của rau, vị thanh của kem vẫn thấm vào trong.
Món chính được đặt giữa bàn: "Genofish áp chảo".
Genofish là một loại thủy quái D-rank, chiều dài kỉ lục từng được ghi nhận tới tận 2m.
Nói thế thôi, chứ con trước mặt Flamm và cả những con khác thường chỉ 50cm thôi đã rất ấn tượng rồi.
Bề mặt được nấu hoàn hảo với hương dầu phảng phất phủ bên trên, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Hương vị thơm ngon, cay nồng lan tỏa khắp phổi họ khi ngửi. Bên dưới lớp da được nấu kỹ kia là một lớp thịt mềm.
Nhìn thôi là đủ chảy nước bọt rồi.
Ngoài ra, còn có cả thịt bằm và rau củ xào, súp với nước cốt làm từ đầu cá.
Khi toàn bộ món đã được dọn lên, ba người, Sarah, Eterna và Flamm chắp tay lại và nói Itadakimasu! và bắt đầu đánh chén.
Nhìn mọi người hào hứng như vậy Milkit cũng vui lây, cô chỉ mỉm cười bảo Xin hãy tự nhiên!
Để thực hiện lời hứa lúc trước, Sarah đã được mời đến để thưởng thức tài nghệ nấu ăn của Milkit.
Nhận thấy mình không thể phụ kì vọng của mọi người, Milkit đã nghĩ ra menu tuyệt vời này và dồn nhiều tâm huyết vào nó hơn bình thường.
Khi cô đang nấu, Flamm xuất hiện và ôm cô từ phía sau trong khi nhìn trộm cô nấu ăn. Ngoài ra, còn có sự góp mặt của Eterna, kẻ ăn vụng, theo sau là Sarah, đệ tử cô mới thu nhận. Nhưng khi họ bị phát hiện, ba cô gái đành phải ngồi đợi tới khi đồ ăn chuẩn bị xong.
Thực lòng thì Milkit nghĩ trừ Flamm ra thì mấy người kia hơi phiền phức chút, nhưng cô không hề có ác cảm gì với họ cả.
Vì với cô, đây là lần đầu tiên cô gặp những người mong được ăn đồ cô nấu.
"Ngon lém! Mlem mlem."
"Um Um, ngon thật! Tài nấu ăn của Milkit là số một."
"..ngon UwU."
Cả ba người nhồi thức ăn đầy miệng khi đang nói, hoàn toàn không thể nghe được ai đang nói gì.
Nghe lời khen từ 3 người là đủ khiến cô vui rồi.
Milkit vẫn chưa động đến phần của mình, cô chỉ ngồi nhìn 3 người kia ăn.
Nhìn người yêu mình như vậy, Flamm không thể ngồi yên, cô cắt một lát Genofish từ đĩa của mình, dùng nĩa gắp nó lên và đưa nó về phía Milkit.
"Nào, nói aaa đi."
"Chủ nhân, em tự ăn được mà."
"Nào, nhưng nãy giờ em còn chưa động nĩa mà. Nói aaaa."
"A-aaa"
Nhìn Flamm quả quyết như vậy, Milkit đành há miệng cô ra.
Cắn một cái, một vị cay nhẹ lan khắp miệng cô. Hẳn là nó ngon lắm, nhưng vì nó là đồ cô nấu, cộng với việc Milkit đang ngượng chín người, nên cô chẳng thể nghĩ gì về hương vị.
"Họ thân nhau nhỉ."
"Lúc nào cũng thế."
"Mặt chị ấy được chữa lành rồi, nhưng em không hiểu sao chị ấy vẫn đeo đống băng gạc đó."
"Em ấy bảo không muốn cho ai xem trừ Flamm."
"Thân thiết thật…"
"Biết mà…"
Eterna và Sarah, vừa ăn vừa tán gẫu trong khi quan sát cặp đôi đang yêu kia.
Sarah đã rất ngạc nhiên khi cô được mời tới chỉ để gặp dũng giả Eterna, nhưng giờ thì cô quen với tình huống này rồi.
Có lẽ bởi vì Eterna trông rất trẻ, hoặc có thể là vì họ cùng chiều cao...[note29561]
"Tiện đó…"
Làm mặt nghiêm trọng, Sarah dừng tay đang cầm nĩa lại và hỏi Eterna,
"Chị đã ở cùng với Maria nee-sama, đúng không?"
"Ừ, vài lần thôi."
"Chị ấy thế nào rồi? Vẫn khỏe mạnh chứ?"
"Chị không nói chuyện nhiều với cô ấy, nên chị không chắc lắm. Nhưng chị cảm thấy cô ta đang che giấu điều gì đó."
"Che giấu?"
Sarah không có vẻ ngạc nhiên lắm.
Cô cắm cái nĩa vào Harposhi và đưa nó vào miệng.
Nhoằm, nhoằm, nuốt xuống, cô tiếp tục,
"Không như em, Maria nee-san là một người tuyệt vời, nên hẳn chị ấy có dính líu vài thứ với nhà thờ."
"Chị không tin nhà thờ...nhưng cũng không tốt khi nói thế trước mặt một tu nữ. Chị xin lỗi."
"Không sao đâu. Ý em là chúng ta đồng ý kiến."
Sau khi trở về từ Enichidae, Sarah đã đi xung quanh để tìm kiếm thông tin về các cơ sở nghiên cứu.
Nhưng cô không thể tìm được bất cứ manh mối nào.
Giả sử các nghiên cứu lên quái vật vẫn đang tiếp diễn, tính từ khi cơ sở kia bị bỏ hoang thì giờ hẳn chúng đã tạo ra hàng loạt các mẫu vật như thế rồi.
Biến một con Orge, một kẻ địch tương đối yếu, thành một thứ cần tới hai người để tiêu diệt.
Nếu thứ sức mạnh đó được cấy vào một con quái vật mạnh hơn hay thậm chí là một mạo hiểm giả, vậy thì,
"Mấy thứ phức tạp đó để sau hẵng tính."
"Vâng. Tiếp tục ăn thôi."
"Ý hay đó...nhoằm"
"nhoằm nhoằm nhoằm"
Sau khi rũ bỏ mấy suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình, hành trình ẩm thực của hai cô gái lại bắt đầu.
Phía bên kia, vì lí do nào đó, Flamm vẫn đang đợi Mikit ngại-ngùng với một tay giữ nĩa, miệng thì kêu "Aan,"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dọn dẹp xong, bốn người lại ngồi quây quanh bàn, thưởng trà Milkit pha bằng hai tay, tiếp tục trao đổi thông tin.
Họ muốn kết thúc bằng một cuộc nói chuyện vui vẻ trước khi tiễn Sarah về nhưng tình huống không cho phép.
"Em đã tìm kiếm thông tin về cơ sở nhưng không thấy gì cả."
"Vậy còn những tài liệu về nơi ở của hoa Chialries?"
"Những thứ đó thuộc về giám mục của nhà thờ Trung tâm, nhưng có vẻ do tình cờ nên nó được để bất cẩn trong phòng."
"Có nghĩa là giám mục đã biết về điều này."
Trước nhận xét của Eterna, Sarah đáp có lẽ vậy, rồi gật đầu.
"Nhưng dù em có muốn tìm kiếm sâu hơn thì nó cũng có giới hạn."
"Sao chúng ta không thử cách tiếp cận khác? Ví dụ như thử tìm ở nhà thờ ở quận khác xem?"
"Chúng ta không thể làm điều đó ở nhà thờ chính tòa quận Bắc, vậy nên có lẽ nên thử ở nhà thờ quận Tây hoặc Đông. Nhưng nhà thờ quận Tây thì... Em có biết một vài hiệp sĩ nhà thờ, nhưng nơi đó không hợp cho việc này."
"Sao em nói thế?" Milkit hỏi.
Milkit hỏi với vẻ hào hứng hơn thường ngày, Sarah có hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn đáp lại.
"Chỗ đó là trại mồ côi. An ninh thì tệ, trẻ em cơ nhỡ thì nhiều, nên nhà thờ đóng vai trò là chỗ bảo vệ bọn trẻ. Em cũng từng ở đó, nên em nghĩ khó có thể tìm được thông tin về cơ sở ở chỗ đó."
Ngược lại, nó có thể chỉ là bức màn để che đậy sự thật, nhưng Sarah không muốn tin rằng nhà thờ lại có thể biến chất như vậy.
Bên cạnh đó, dù đã từng vào trong xem xét nhưng Sarah vẫn chưa tìm thấy gì đáng nghi.
"Vậy giờ chúng ta chỉ có thể tìm ở quận Đông nhỉ?"
"Có rất nhiều người giàu có ở đó. Làm mà không bị chú ý là rất khó. Ngay từ đầu, cơ sở kia được xây ở bên ngoài, nên cũng có khả năng chúng ta không tìm được gì kể cả có điều tra nhà thờ."
"Nghe cũng đúng. Không có gì đảm bảo rằng các nghiên cứu vẫn được tiếp diễn."
"Em cũng thắc mắc vậy."
Đó là lúc Eterna chen ngang.
"Lịch sử của việc thí nghiệm lên con người ở vương quốc đã có từ lâu, nên chị nghĩ khả năng cao là nó vẫn còn đang tiếp diễn."
"Thật ư?"
"Ít nhất thì nó có từ khi chị sinh ra."
Mọi người trong phòng đều chung một suy nghĩ: "Nhưng bọn em có biết chị sinh ra khi nào đâu…"
Nhưng ít nhất thì cái nghiên cứu đó lâu đời hơn bất kì ai ở đây trừ Eterna.
"Cơ sở đó chứa một con sinh vật kì dị với cái lõi được cấy bên trong. Chỉ việc xây một cơ sở ngầm dưới lòng đất là đủ chứng minh cà đế chế lẫn nhà thờ đều nhúng tay vào. Mất một cơ sở chưa đủ để khiến họ từ bỏ."
Lời của cô có sức thuyết phục kì lạ.
Cô không phải là loại người lươn lẹo, nên tốt hơn là nghĩ theo hướng các nghiên cứu vẫn đang được tiếp diễn.
"Vậy giờ em sẽ thử đến quận Đông và nhà thờ chính tòa xem có tìm được gì không."
"Chị xin lỗi vì không giúp được gì."
"Đừng nói thế, em làm vầy cũng vì lí do cá nhân. Nếu nhà thờ nơi em thuộc về phục vụ cho bóng tối, thì em sẽ mang chúng ra ánh sáng."
Những người nuôi nấng em ấy tới giờ là những con chiên của Origin.
Thật ra, em ấy không muốn nghi ngờ họ.
Nhưng sau khi thấy con quái thú và vô số xác chết dưới kia, em ấy biết rằng nhà thờ đã phạm phải một tội lỗi tày trời.
Những người ở nhà thờ đã dạy em ấy rằng sự xấu xa phải bị trừng phạt.
"Tiện đó, còn Dain thi sao? Chị nghĩ ra cách gì để khử hắn chưa?"
"Việc đó sao… gã trở nên yên lặng hơn gần đây. Nhờ thế mà quận Tây trở nên yên bình. Hắn còn chẳng gây sự với chị. Nên chị cũng khó mà làm gì đó có hại tới hắn… hoặc có lẽ hắn đang định làm gì đó sau lưng chúng ta."
"Linh cảm xấu sao…"
"Giờ chỉ có thể đoán ra kế hoạch của hắn hoặc vừa thăm dò vừa nhận các yêu cầu."
Cuối cùng, họ chẳng thế có được thông tin nào quan trọng.
Mọi người đều tán thành với ý kiến của Flamm Hãy kiên nhẫn!
Có nhiều bất đồng trong kế hoạch chống lại 2 thế lực kia, nhóm của Dain hay nhà thờ, chúng đều là những thế lực lớn hơn so với nhóm của Flamm.
Đó là lí do họ phải âm thầm điều tra, chậm rãi thu thập thông tin.
Sau đó, họ tận hưởng thời gian yên bình còn lại cùng nhau, tách trà thứ 3 vừa uống xong cũng là lúc bức màn tiệc hạ xuống.
Sarah cứ khăng khăng rằng Em sẽ ổn thôi! nhưng họ không thể để một cô bé 10 tuổi đi một mình giữa quận Tây được.
Cuối cùng, Flamm tiễn Sarah về tận nhà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khuya hôm đó, tiếng la hét của một người đàn ông vang khắp hẻm sau của quận Tây.
"TRÁNH XA TAO RA...TRÁNH RA!!!"
Hắn trông có vẻ đang giữa tuổi hai mươi.
Mang một cái áo choàng và một giáp lông nhẹ, nhìn thôi là đủ biết gã cũng là một mạo hiểm giả.
gã thủ thế với cây rìu trên tay, nghĩ cách đối mặt với mối hiểm họa phía trước.
Nếu đó là một con quái vật hay một con người, hắn có lẽ sẽ nghĩ ra cách đánh bại.
Nhưng thứ trước mặt hắn bây giờ là...những nhãn cầu.
Không phải là một con quái thú trong hình dạng nhãn cầu.
Những nhãn cầu người cứ lăn lại gần gã.
Hẻm, tường, nóc nhà, chúng bao vây gã hoàn toàn, những con ngươi thì nhìn về phía hắn.
Không còn đường thoát.
Gã chầm chậm lùi về sau tới khi lưng đụng tường, sau đó.
"AaaaAAAAAAAAHHHH…!" Tin rằng số mình đã tận, gã bắt đầu khóc lóc.
Kể cả thế, bản năng sinh tồn vẫn khiến gã vung cái rìu trong vô vọng.
Squash
Một nhãn cầu bị đập nát nhưng nó cũng chỉ như muối bỏ bể.
Cuối cùng, cái khối cầu ẩm ướt đó cũng chạm vào chân hắn ta.
Ngón chân, đầu gối, đùi, chúng tiếp tục trèo lên vai gã, khi gã nghĩ chúng đã chạm tới nơi.
Slip, những cái nhãn cầu chui vào người gã.
Không đau đớn.
Gã thở hổn hển và rùng mình khi cái cảm giác ngứa ngáy lạ lùng đó chui vào trong cơ thể gã.
Ngay khi chúng chui vào,
Một cái tay mọc ra từ thân trên của gã. [note29562]
Gã cảm giác được nó và có thể dự do cử động.
Như thể giờ đây nó là một phần của cơ thể gã.
“A…Aah…!”
Thật vô lí.
Gã chỉ nghe theo lệnh của Dain là đe dọa nhà thờ.
Nhưng khi gã trở về và nghĩ rằng mình thấy một cái nhãn cầu đang rơi, rồi thì số lượng chúng tăng đột biến.
Chẳng bao lâu thì đường phố đã tràn ngập chúng, gã bị dồn ép phải bỏ chạy, chúng chui vào người gã và mọc ra một cái tay.
Từ đầu tới cuối, gã chẳng hiểu gì.
Gã đang đấu với thứ gì thế này?
Nhưng gã vẫn không có câu trả lời, những cái nhãn cầu vẫn cứ lăn tới và chui vào người gã.
Không đau là thứ gã lo sợ.
Nếu đau, gã có thể hét lên và nỗi sợ sẽ tan đi.
“Uaa…AA…AAAAAHH!!”
Gã mọc thêm một ngón phải.
Thêm một cái chân.
Dạ dày gã phồng ra - hoặc nó đã mọc thêm một cái nữa.
Gã cảm thấy nhịp đập của tim gã khác đi.
Chỉ mới một lúc, gã đã mọc thêm được 5 cái tay.
Kế đó, một cái nhãn cầu chui vào cổ họng gã.
“UAAAAAHH!”
“AAH, AAAAAHH!!”
Hai tiếng hét vang lên cùng lúc.
Lần này, gã được tặng thêm một cái đầu.
Ở giữa cổ gã, một cái cổ khác mọc lên chẻ nhánh như một cái cây, hai cái đầu xếp thẳng hàng nhau.
Hơi thở chúng loạn nhịp, chúng không biết cái nào mới là cái điều khiển cơ thể, chúng còn chẳng thể bò để trốn.
Nếu đây là sự trừng phạt vì dám đe dọa các nghiên cứu của nhà thờ, đền tội thôi là đủ rồi.
"NGỪNG LẠI!"
"GIẾT TA ĐI!"
"KHÔNG! TA KHÔNG MUỐN CHẾT!"
"GIẾT TA KHI VẪN CÒN LÀ NGƯỜI ĐI."
Kể cả khi hắn có van xin, chúng vẫn tiếp tục.
Những nhãn cầu vẫn tiến tới và đi vào người hắn.
Hắn tiếp tục mọc thêm ba, bốn cái đầu, hắn bắt đầu mất dần nhận thức hắn là ai hay hắn cảm thấy gì - cứ thế cho tới khi cả cơ thể và nhận thức của hắn trở thành thứ không còn là người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau.
Tên thuộc hạ đi đe dọa nhà thờ vẫn chưa trở lại.
Nghe tin đó, Dain tự mình đi điều tra.
Hắn quyết định chống lại nhà thờ để thực hiện tham vọng thống trị cả quận Tây.
Vì hắn đang bận thực hiện kế hoạch nên ý đồ nhắm vào Flamm bị giảm xuống.
Dù thế cô vẫn phải bị trừng phạt vì dám làm thương người của hắn.
Nhưng giờ thì có việc quan trọng hơn cần ưu tiên.
Để có thể điều khiển nhà thờ, hắn phải nhắm vào những kẻ đứng đầu.
Điều này đã diễn ra trong một thời gian dài, vài hiệp sĩ nhà thờ và tu sĩ đã bị hắn mua chuộc bằng tiền, rượu và cờ bạc.
Hắn thậm chí còn vươn tay tới những cửa hàng và những thương nhân cung cấp hàng cho những cửa hàng đó. Hắn đã tạo dựng được một nền móng vững chắc cho mình.
Nếu hắn tiếp tục gây dựng địa bàn, hắn có thể gây áp lực cho nhà thờ và nâng cao vị thế xã hội của mình bằng cách sử dụng hiệp sĩ và linh mục.
Giờ hắn đang trong giai đoạn dùng áp lực với nhà thờ, nhưng kể cả dự đoán trước, hắn cũng không nghĩ họ dùng vũ lực sớm tới vậy.
Lí do hắn tự mình lộ diện là để điều tra động thái của nhà thờ.
Chỉ cần nhìn vào phương pháp giết người hoặc cách giấu xác là đủ biết nhà thờ hay hiệp sĩ thuộc thể loại người nào.
Dù gã kia bị bắt cóc hay bắt giam thì hắn vẫn có thể đoán ra được.
Quan sát nhất cử nhất động của kẻ địch, và đoán ra kẻ nào cần bị triệt hạ.
Hắn phải tự mình kiểm chứng trước khi thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
“…hm?”
Khi hắn đi qua con hẻm cách nhà thờ không xa, hắn ta cảm thấy khó chịu và khịt mũi.
Một mùi tanh ở đâu đó bay tới.
Không phải mùi xác chết thối hay mùi máu, đó làm một mùi rất lạ.
Nếu phải miêu tả thì nó giống như mùi của rác nhà bếp, nhưng nó lạ và nồng hơn.
Dựa vào khứu giác, Dain lần theo mùi đó.
Sau khi rẽ vào con hẻm, hắn đã tìm thấy nó.
"Cái *éo gì đây?"
Hắn vô thức thốt ra lời đó trước thứ dị dạng kinh tởm trước mặt hắn.
Màu da và các bộ trên cơ thể nó là của con người.
Chân và tay đều là của người.
Kể cả mặt cũng giống con người.
Chỉ là chúng không ở đúng chỗ mà lẽ ra chúng phải ở, và số lượng của chúng cũng rất bất thường.
Nói cách khác, đây như thể là một cục thịt với một tá tay, chân, đầu cắm xung quanh.
"Đây là... Phil người đang mất tích sao?"
Hắn ta nhận ra khuôn mặt của người kia.
Để chắc chắn, hắn scan thứ đó, và nó đúng là người mà hắn đang tìm.
Nhưng thứ hắn đang nhìn không phải là người.
Dịch chảy ra từ miệng, mũi và mắt như nội tạng.
Những cái đầu cũng trong tình trạng tương tự, chúng có suy nghĩ riêng nhưng có vẻ đã mất đi nhận thức.
“Dain-san, anh đây rồi, cái quái gì thế?”
“Nó đã ở đây từ trước rồi. Nhìn khuôn mặt đó đi."
“Mặt? Chờ đã...đây không phải là..."
“Tao không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vấn đề chúng ta đang đối mặt rắc rối hơn tao nghĩ.”
“Nhà thờ làm điều này đúng không?”
“Tao khá chắc là thế."
Chúng có nghe vài tin đồn xấu về nhà thờ, nhưng đến mức tạo ra cả một sinh vật như này thì.
Dain rút con dao giắt ở hông ra và đâm vào cục thịt đang vùng vẫy kia.
“Dain-san!?”
Đồng bọn của hắn hoảng loạn, nhưng hắn vẫn điềm tĩnh xẻ cục thịt đó ra để xác nhận bên trong.
Khi hắn rút dao ra, những thứ bên trong từng là nội tạng của người tuôn ra từ vết cắt.
Điều gây sốc với hắn, là bên trong có tận hai trái tim và ba nhãn cầu.
Khi hắn scan trái tim, nó vẫn hiện ra bảng trạng thái của Phil, nhưng những nhãn cầu thì.
——————————————————————————
Sự trừng phạt
Attribute: origin [note29563]
Strength: origin
Intelligence: origin
Endurance: origin
Agility: origin
Intuition: origin
——————————————————————————
Dain cau có trước mấy thông số kì lạ này.
“Huh? Origin? Cái gì thế, thật điên rồ. Ê, thằng kia, thử scan—”
Dain định bảo gã kia thử scan lần nữa.
Nhưng hắn ta vẫn đứng bất động.
"Oi, đừng có đứng đó, nhanh nào!"
“U-Um…Dain-san…chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy? Tôi không thể thử cử động cổ và tay phải…heck, tôi không thể tách chúng ra.”
Dain không thể thấy rõ vì khi nãy hắn đang ngoái cổ lại nhìn gã kia. Nhưng giờ thì đứng đối diện lại, hắn có thể thấy rõ gì đang diễn ra.
Tay và đầu gã đang hợp lại làm một.
Hắn đang cố gãi đầu khi Dain scan thứ kia.
Tuy nhiên, tay phải hắn ngừng di chuyển, cổ hắn nghiêng về bên ngày càng nhiều như đang bị tay phải hút lấy.
“Biểu hiện đó của anh là sao thế, Dain-san? Này, Dain-san, chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy! Gì đang xảy ra thế? A, N-nó đau quá…ĐAU! AH…GII!”
Tay của hắn đang dần bị nuốt chửng bởi đầu.
Kể cả vai cũng bị nuốt lấy, bẻ cổ hắn thành một góc mà nó lẽ ra không nên thế.
"CỨU..TÔI...DA...SA!"
Crack! Cái cổ của hắn bị bẻ gãy hoàn toàn.
Nước dãi chảy ra từ miệng hắn, dính lên cả cổ áo.
Tuy nhiên, cái hiện tượng nuốt chửng kia vẫn không dừng lại, gã trước mặt Dain cứ thế cuộn lại ngày càng nhỏ hơn.
Cuối cùng, trước mặt Dain chỉ còn lại cái đầu của người từng là thuộc hạ của hắn, Dain chết lặng đi.
Hắn đã đụng vào thứ không nên đụng.
Quá trễ để nhận ra điều đó.
Splurt.
Khi Dain nghe thấy tiếng đó, hắn quay lại phía xác của Phil.
Một cậu bé đứng ở đó.
Chỉ có một cái lốc xoáy ở chỗ đáng ra là khuôn mặt của cậu.
Xoắn ốc hình Elip, thứ chất lỏng trông như máu phun ra làm ước đẫm cái áo sơ mi trắng.
Ngực, vai bị nhuộm đỏ, cậu bé bất động nhìn về phía Dain.
“Ha…haha…hahahahaha…”
Tiếng cười khô của Dain vang khắp con hẻm.
Hắn có thể hiểu ra chỉ bằng một cái nhìn...Đây không phải là kẻ địch hắn có thể thắng.
Đứng trước một sức mạnh vượt trội, hắn chẳng có thể làm gì ngoài cười.
Và rồi, cậu bé vươn tay về phía Dain.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
T/N: combo ốm + cháy lap nên mãi mới dịch xong chap này để đăng kịp trước năm mới. Chúc gia đình mọi người một năm mới vui vẻ an khang. Hi vọng sang năm có gì mong mọi người tiếp tục góp ý cho mình tới khi bộ truyện này end :(
Happy new year