Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 2117

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

“Lan Hoa, con không xem TV sao?”

Ban nãy đều là quảng cáo, hiện tại mới bät đầu chiếu phim. Lý Lan Hoa quay đầu nhìn mẹ mình nhưng mắt vấn liếc về phía đồng hồ, ngáp một cái.

“Dạ không. Con hơi mệt, muốn về phòng năm nghỉ một chút!”

Mẹ Lý nghe vậy, biết con gái thời điểm trước ở bên ngoài thực tập với Trương Hòa nên hiện tại về nhà hẳn là mệt vô cùng. Bà không hỏi nhiều nữa, vội vàng xua tay.

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút!”

“Bố mẹ ngủ ngonl”

Lý Lan Hoa gật đầu. Sau khi quay trở về phòng, cô đóng cửa lại, không hề lên giường năm mà lại quyết định ngồi vào bàn. Lý Lan Hoa nhìn điện thoại di động, hết sức chuyên chú. Hôm qua sau khi xuống máy bay, cô với Trần Văn Sáng đã hẹn nhau tám giờ tối nay sẽ nói chuyện. Hiện tại chỉ cách thời điểm năm phút, cô đã đứng ngồi không yên.

Đôi mắt cô lấp lánh khi thấy màn hình điện thoại sáng lên, Lý Lan Hoa ngay lập tức nhấc máy. Cô cắn môi, thanh âm không giấu nổi vẻ mừng rỡ.

“Alơ”

“Đang làm gì đấy?”

Thanh âm nghiêm nghị của anh truyên đến, cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng văng vặc trên cao, khẽ chớp mắt.

“Xem phim, người nào người nấy đều vô cùng đẹp trai.”

Em mới không muốn nói cho anh biết em đã chờ điện thoại suốt từ nãy đến giờ đâu. Trần Văn Sáng nghe vậy liền bật cười.

“Đẹp trai cỡ nào?”bg-ssp-{height:px}

“Chẳng ai đẹp trai bằng anh hết.”

Nghe thấy tiếng cưởi của đối phương, cô liền không tiền đồ sửa miệng. Thanh âm của anh bấy giờ càng thêm rõ ràng. Lý Lan Hoa đỏ bừng mặt, hỏi nhỏ.

“Anh vừa hết bận sao?”

“Ừm. Hôm nay mới gia nhập chương trình tác chiến huấn luyện kiểu mới, cường độ tương đối cao. Vừa kết thúc Ị”

xong đây “Có phải rất cực khổ không?”

Lý Lan Hoa lo lắng hỏi, thanh âm Trân Văn Sáng ở đầu dây bên kia khá đậm, giống như đang hút thuốc vậy.

Anh nghe vậy khẽ cười.

“Không khổ chút nào hết.”

Tựa hồ chỉ có cô mới hỏi những vấn đề như vậy, mặc dù nghe có vẻ trẻ con nhưng bên trong lại tràn ngập sự quan tâm dịu dàng. Lý Lan Hoa cầm điện thoại di động, nói hết chuyện này đến chuyện khác, dường như không bao giờ kết thúc, ngay cả chuyện ngày ba bữa ăn gì cũng kể cho đối phương.

Trần Văn Sáng không hề chê cô phiền, ngược lại còn chăm chú lắng nghe, thi thoảng trả lời lại. Đến cuối cùng, thanh âm cô bỗng dưng mềm mại trở lại.

“Cậu nhỏ.”

“Sao vậy?”

“Em nhớ anh.”

Truyện Chữ Hay