Chương
Lý Lan Hoa nghe hai từ chị dâu, gương mặt trong phút chốc đỏ bừng cả lên.
“Anh cho phép cậu ta gọi vậy à?”
“Không phải. Do cậu ta là người hiểu chuyện!”
Nghe thấy lời khẳng định chắc nịch từ Trân Văn Sáng, Lý Lan Hoa trong phút chốc không biết nói gì cho phải.
Thấy cô che miệng khế ngáp, anh vội vàng lên tiếng.
“Để anh đưa em về”
Hai người sóng vai đi bên cạnh nhau, trăng sáng sao thưa, Lý Lan Hoa hỏi chuyện.
“Toàn bộ mọi người đã cứu được hết chưa?”
“Đa số thôi. Còn kẹt hai gia đình ở tận cuối làng, hiện tại trời quá tối, đèn khẩn cấp không đủ điện năng để duy trì trong thời gian dài. Hơn nữa ban đêm dễ phát sinh vô số tình huống ngoài ý muốn, càng không biết mực nước hiện tại sâu bao nhiêu. Bọn anh không dám tùy tiện hành động, sáng mai sẽ thu xếp để cứu viện sớm nhất có thể!”
“Ừm!”
Lý Lan Hoa nghe vậy thì khẽ gật đầu, Trần Văn Sáng theo thói quen lấy thuốc ra, ngậm vào miệng rồi châm.
“Hiện tại đã cho người đi thông tin.
Nước lũ ngừng dâng cao, sẽ không xảy ra tình huống ảnh hưởng đến tính mạng!”
“Chú nhỏ, anh giỏi lắm đấy. Cứu được nhiều người như vậy!”bg-ssp-{height:px}
“Thật không?”
Nhận được lời khen từ cô, anh liền nhướn mày hỏi lại. Lý Lan Hoa nghiêm †úc gật đầu.
“Đương nhiên! Anh giống như siêu nhân vậy đó!”
Đối mắt cô lấp lánh, giống như là ngôi sao giữa bầu trời đầu, soi sáng lòng người. Lý Lan Hoa hoàn toàn không chút kiêng dè, bộc bạch ra hết thảy sự ngưỡng mộ cùng tình yêu nồng nàng, khiến trong lòng Trần Văn Sáng như có từng cơn sóng lớn đánh vào.
Anh hiểu rõ, nếu chỉ có mỗi mình đương nhiên không thể nào làm được việc vĩ đại như vậy. Công lao thuộc về tất cả mọi người nhưng khoảnh khắc thấy cô khen ngợi mình như Vậy, rung động vô cùng.
Cách lều chỉ còn khoảng mấy bước, Lý Lan Hoa muốn tán gẫu thêm đôi chút với Trần Văn Sáng nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi phảng phất trên người anh cô lại không đành lòng. Lý Lan Hoa khẽ dặn dò.
“Cậu nhỏ, anh về ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải dậy đi cứu viện đấy!”
“Ừm”
“Phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt.
Ngủ ngonl”
Lý Lan Hoa vấn không yên lòng, nói thêm lần nữa.
“Ừm”
Trần Văn Sáng khẽ mỉm cười. Lý Lan Hoa đi được vài bước, theo thói quen ngoảnh đầu nhìn về sau. Bấy giờ, anh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, đôi mắt đẹp chăm chú ngắm nhìn cô. Lý Lan Hoa bị anh nhìn đến mức trong lòng cảm thấy ngứa ngáy không thôi.