Chương
“Đồng ý nhanh như vậy?”
Un”
Nhìn điệu bộ cô lúng túng, đôi mắt anh càng sáng lấp lánh.
“Sáng nay không phải em nói muốn anh đợi thêm hai ba ngày nữa sao?”
“..”
Lý Lan Hoa bấy giờ cuống cả lên.
Ban đầu cô muốn để Trần Văn Sáng ăn chút khổ, chẳng ngờ khi thấy anh ở bên cạnh người con gái khác, trong lòng liền hoảng loạn, không kiềm chế được.
Mà người khiến Lý Lan Hoa nghi thần nghỉ quỷ thực ra chỉ là một trong số những người dân mắc nạn nơi này, tìm đến Trần Văn Sáng để nhờ anh hỗ trợ mà thôi. Còn cảnh tượng thân mật ôm nhau trong mắt cô thật ra chỉ do cô bé không cẩn thận vấp phải hòn đó, Trần Văn Sáng nhanh tay lẹ mắt túm lấy đối phương mà thôi.
Không ai ngờ đến chuyện Lý Lan Hoa chẳng biết từ đâu lại đột nhiên xông ra. Nghe xong mọi chuyện, cô buồn bực cúi đầu.
“Vậy bây giờ em có thể đổi ý chứ?”
“Không thể.”
Trân Văn Sáng kiên định lắc đầu.
Anh nhìn dáng vẻ căng thẳng cùng xấu hổ của cô, dịu dàng vòng tay ôm lấy eo Lý Lan Hoa, để cô tựa vào lồng ngực mình.
Cô nằm gọn trong lòng anh như chú mèo nhỏ vậy. Lý Lan Hoa ngoan ngoấn vòng tay ôm lấy Trần Văng Sáng, ngượng ngùng vùi đầu vào bả vai đối phương. Bóng trăng sáng rọi, dòng nước nhẹ nhàng lưu chuyển. Qua hồi lâu, Lý Lan Hoa khẽ cắn môi, suy nghĩ hồi lâu mới rụt rè hỏi.bg-ssp-{height:px}
“Chú nhỏ, hiện tại chúng ta xem như tốt đẹp rồi. Phải thế không?”
“Ừm”
Trần Văn Sáng nghiêm túc trả lời.
Cô nghe vậy, không khỏi siết chặt vòng tay, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Người đàn ông này, rốt cuộc cũng thuộc về cô rồi…
Lý Lan Hoa chẳng muốn buông tay chút nào, đối với cô Trần Văn Sáng giống như ngọn núi sừng sững, chỉ cần ngẩng đầu liền có thể trông thấy đôi mắt đen láy của đối phương, phảng chiếu dáng hình bóng trăng. Đôi mắt đẹp không hề dao động nhưng phảng phất sự nguy hiểm, dường như có thể căn nuốt tất cả mọi thứ chỉ trong nháy mắt.
Dáng vẻ đẹp đế này khiến trái tim cô không ngừng run rẩy. Lý Lan Hoa chớp mắt, khẽ khàng hỏi.
“Vậy em có thể gọi anh là Trần Văn Sáng không?”
“Có thể.”
“Trần Văn Sáng àiI”
Lý Lan Hoa bất ngờ thay đổi âm điệu, anh nghe cô gọi tên mình liền mỉm cười.
“Ừm”
Lý Lan Hoa gọi tên Trần Văn Sáng đến nghiện, thanh âm ngọt ngào không ngừng vang lên bên tai anh.