Chương
Tiêu Tuấn Kiệt thở phào nhẹ nhốm: “Thế thì tốt rồi!”
Dõi mắt nhìn bóng dáng Tiêu Tuấn Kiệt rời đi, Lý Lan Hoa cũng cất bước đi đến khu vực dành cho công tác y tế. Có điều chỉ mới đi được hai bước, cô ấy đã khựng lại, quay ngoắt mình hướng về lêu quân đội của Tiêu Tuấn Kiệt mà đi.
Vẫn như mọi ngày, quân lính được phân chia thành các nhóm nhỏ cứu viện đang được phái đến các vị trí khác nhau.
Lý Lan Hoa đi đến chiếc lầu bạt trong tâm. Cô ấy biết rõ, đây chính là chỗ ở của Trần Văn Sáng.
Người trẻ tuổi vẫn luôn không có tính kiên nhân như thế. Sau một hồi chân chừ, do dự, cô ấy vẫn quyết chạy đến đây.
Không đợi cô ấy xông vào, người bên trong đã đi ra. Là vị cấp dưới luôn theo sát bên cạnh anh ta, Lê Minh Hùng.
Thấy cô ấy, đôi mắt Lê Minh Hùng sáng lên như hai cái đèn pha ô tô: “Lan Hoa đó hả?”
Lý Lan Hoa gật nhẹ thay cho lời chào: “Anh Lê, chú nhỏ của em có trong dó không ạ?”
“Đội trưởng Trần ấy hả?”
Lê Minh Hùng nghe thế bèn nói cho cô ấy hay: “Anh ấy tạm thời không có ở trong đâu. Sáng nay anh ấy đã phải lái xe đi đến bộ chỉ huy quân đội rồi!”
Lý Lan Hoa nghe anh ấy nói vậy thì ngớ ra, sau đó khóe miệng cứ mấp máy chẳng thành câu.
Cô ấy hơi bực bội thật: “Thế ạ, em hiểu rồi!”
Bông nhiên cảm thấy toàn bộ động lực để hành động đều bị rút sạch.
Người ta căn bản có xem chuyện ấy là gì đâu. Cần làm gì thì cứ đi làm như thường thôi. Cũng giống như chuyện đã từng ấy, kẻ bị nụ hôn ấy lăn qua lộn lại không cách nào ngủ nổi chỉ có một mình mình mà thôi.bg-ssp-{height:px}
Lê Minh Hùng cười, hỏi cô: “Em tìm anh ấy có việc gì không?”
“Không có gì đâu anh!”
Lý Lan Hoa lắc đầu: “Anh Lê, khu vực y tế bên kia còn công việc, em về trước ạI”
Lê Minh Hùng gật đầu một cái, ánh mắt vấn nhìn chằm chăm vào đôi môi màu hồng phấn mở ra đóng lại của cô.
Đã qua một buổi tối rồi mà vẫn còn hơi sưng cơ đấy.
Chậc! Đội trưởng à, anh cũng có phải chó đâu, gặm gì mà kinh thết Sau khi từ khu quân đội quay về, trong lòng Lý Lan Hoa đã hoàn toàn rét lạnh.
Bận rộn cả ngày trời, khu vực dành cho dân tị nạn có vài người bắt đầu lần lượt phát sốt, cảm lạnh. Đội y tế cực kỳ coi trọng vấn đề này, bởi vì cứ mỗi khi các loại thiên tai như lũ lụt xảy ra xong thì rất dễ phát sinh bệnh dịch, cho nên mọi thứ phải được kiểm soát ngay từ đầu.
Đến khi trời đã sang chạng vạng, Lý Lan Hoa mới cùng thầy mình Trương Bình cùng quay trở lại khu vực dành cho nhân viên y tế.
“Thẩm Quân Sơn chờ cho thầy Trương Bình rời khỏi, quay về lều vải xong mới thả xuống ống tiêm đang cầm, mon men đến gần đụng cô ấy một cái: “Lan Hoa này, cậu vần chẳng chịu nói cho tớ nghe à. Rốt cuộc hôm qua có chuyện gì thế?”
“Chả có cái gì hết!”
Lý Lan Hoa chau mày.
“Không thể nào?”
Thẩm Quân Sơn kinh ngạc, sau đấy bĩu môi: .