Chương
Lý Lan Hoa làm sao có thể hiểu được những suy nghĩ này trong lòng anh ta, cô tủm tỉm cười cảm ơn rồi nói: “Ưm, nhưng mà anh Tuấn Kiệt, em vẫn phải cảm ơn anhl”
“Đừng khách sáo với anh như vậy!”
Tiêu Tuấn Kiệt ngại ngùng cười cười, sau đó thăm dò hỏi: ‘Lan Hoa, em đã bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương thời đi học hay chấp nhận yêu xa chưa?”
“Em chưa nghĩ đến chuyện này.” Lý Lan Hoa nghe vậy liên lắc đầu.
Trước đó nói cái gì mà tùy duyên bất quá là cố ý ở trước mặt Trần Văn Sáng kiếm thể diện mà thôi, cô nghiêm túc nói.
“Bây giờ em chỉ muốn học thật tốt ngành y và trở thành một bác sĩ đủ tiêu chuẩn sau khi tốt nghiệp mà thôi!”
Trong nội tâm cô còn có một vết sẹo không thể nói ra, cho tới nay vẫn chưa có khép lại, chỉ là thường ngày cô giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì thôi.
Trước đó theo đuổi cuộc tình thật quá bi thảm nên Lý Lan Hoa không định yêu đương cho đến khi tốt nghiệp. Khi mới nhập học, trong khuôn viên trường có các bạn nam theo đuổi nhưng cô đều từ chối.
Tiêu Tuấn Kiệt sau khi nghe xong lập tức xua tay: ‘Lan Hoa, đừng để ý anhI Anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Vì thường ở tuổi dậy thì như em sẽ có suy nghĩ như thết”
Lý Lan Hoa nhìn anh cười để lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cô mở tủ thuốc nói: “Anh Tuấn Kiệt, để em chỉ anh cách buộc băng gạc đi!”
“Được!” Tiêu Tuấn Kiệt hơi đỏ mặt.
Trên thực tế, việc băng bó một số vết thương rất đơn giản nhưng nếu kỹ thuật của bác sĩ càng chuyên nghiệp thì càng hiệu quả hơn.
Lý Lan Hoa ngâu nhiên tìm được một tảng đá, kéo căng băng gạc nói cho anh biết cách làm.
Giọng cô trong trẻo và nhẹ nhàng, khuôn mặt hơi cúi xuống, mấy sợi tóc rủ xuống được vén sau tai đung đưa trong gió, giống như tạo nên những vòng tròn gợn sóng.bg-ssp-{height:px}
Ánh mắt Tiêu Tuấn Kiệt không khỏi mắt ngây ra.
Bất thình lình có một đợt không khí lạnh tràn vào.
Mặc dù nắng chói chang nhưng làn da dưới lớp quần áo lại nổi lên từng đợt da gà, nhiệt độ như đột ngột giảm xuống. Trong lòng Tiêu Tuấn Kiệt khẽ rùng mình một cái.
Tiêu Tuấn Kiệt ngập ngừng quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng dáng cao lớn cường tráng phía sau.
Quả nhiên chuyện anh ta lo lắng nhất đã tới!
Tiêu Tuấn Kiệt không thể không đứng lên, cúi chào.
Sau khi thấy anh ta Lý Lan Hoa sửng sốt một chút, lập tức thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua, khẽ nhíu mày.
Tiêu Tuấn Kiệt lắp bắp hỏi: “Đội trưởng Trần, lại có vật tư được đưa tới nữa sao?”
“Không có.” Trân Văn Sáng nhàn nhạt đáp.
Tiêu Tuấn Kiệt chưa kịp buông lỏng tỉnh thân đã nghe thấy anh nói: “Lan Hoa, đi với tôi.”
“€ó chuyện gì vậy?” Lý Lan Hoa cũng đứng dậy.
Trần Văn Sáng kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay, chỉ là chưa có đốt lửa.
Anh bình tính đứng ở trước mặt hai người, ánh mắt như nước lướt qua Tiêu Tuấn Kiệt, rơi vào trên khuôn mặt lớn bằng một bàn tay của cô.