Chương
Buổi chiều, Lý Lan Hoa đã nhiều lần móc điện thoại từ trong túi ra.
Sáng ngày hôm qua, tháp tín hiệu đã được khôi phục và tất cả liên lạc đã trở nên bình thường.
Cô nhìn ba chữ “Trần Văn Sáng” trên màn hình điện thoại, do dự một hồi lâu, cô muốn hỏi anh đã trở lại quân đội chưa, nhưng cuối cùng cô vẫn không bấm máy gọi đi.
Thậm chí khi rời khỏi đây anh ấy còn không chào cô một tiếng, tại sao cô phải tự mình đa tình làm gì chứ.
Cả chặng đường trở về lều Lý Lan Hoa đều nhìn chăm chăm đầu ngón chân của mình, đáy mắt của cô đột nhiên xuất hiện cái gì đó khiến cô không nhìn rõ đường được nữa.
Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu lại và kinh ngạc nhìn sang.
“Chú… chú vân chưa rời khỏi đây sao?”
Lý Lan Hoa kinh ngạc nhìn anh.
Đôi chân dài của Trần Văn Sáng bước tới trước mặt cô, anh hỏi cô: “Lan Hoa, cháu muốn tôi rời khỏi đây sao?”
Lý Lan Hoa cắn môi, không nói được những lời từ trong trái ý mình.
Cô vân còn ngạc nhiên: “Cháu nghe Quân Sơn nói rằng lực lượng cứu hộ khẩn cấp của chú đã rút quân khỏi huyện Đồng Lân. Cháu còn tưởng răng chú đã trở lại quân đội rồi…”
“Ừ” Trần Văn Sáng gật gật đầu, khẽ nói: “Tạm thời đã nói với bộ chỉ huy sẽ ở lại thêm vài ngày. Ở đây không đủ nhân lực, đợi đến khi tất cả mọi việc kết thúc thì sẽ cũng các đội chi viện khác rú quân khỏi đây!”
“ồI” Lý Lan Hoa gật đầu.
Cô đưa tay ra sau lưng bóp nhẹ, sự kiềm nén vừa mới bao trùm trong lồng ngực của cô dường như cũng được thả lỏng ra rất nhiều.bg-ssp-{height:px}
Điện thoại di động rung lên, Lý Lan Hoa sờ sờ túi quần của mình rồi nói với anh: “Chú nhỏ, điện thoại của chú đang reo.”
Trần Văn Sáng đang cầm điện thoại và có vẻ như chỉ đang một mực nghe đầu dây bên kia nói, anh chỉ nhàn nhạt đáp.
“Ừm, được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sau khi nghe điện thoại, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi nghiêng chút, từng đường nét khuôn mặt được bao phủ bởi ánh trăng.
Lý Lan Hoa chỉ thấy tim thắt lại, cảm xúc lập tức rơi xuống vực sâu.
Cô cố gắng hít thở thật sâu mới có thể giữ cho lưng thẳng tắp.
Không muốn nghe anh nói chuyện điện thoại nữa, bước chân Lý Lan Hoa khẽ nhúc nhích muốn xoay người rời đi.
Vào lúc này Trần Văn Sáng đã kết thúc cuộc gọi.
Thời gian nói chuyện không dài nhưng khóe mắt và lông mày của anh phảng phất như phủ một lớp dịu dàng.
Anh liếc nhìn đồng hồ, cong môi nói với cô: “Cũng muộn rồi, đi vào phòng ngủ đi.”
“Ưm”” Lý LanHoa thì thào.
Quay lại, cô xoay người bước vào lều vải một cách máy móc như thể đang cố tránh điều gì đó.