Chương
Cô ấy ân cần mua thuốc rồi đi tìm anh ta, nhưng cửa mở ra, cô nhìn thấy Triệu Thanh Chi mặc áo choàng tắm, sau đó anh ta quấn khăn tắm bước ra, hai người đứng cạnh nhau.
Cảnh tượng đó giống như một bức tường, ầm ầm ngã đâm vào mình.
Lý Lan Hoa không kịp né, đã bị đánh trúng toàn thân, trên người máu tươi đầm đìa.
Cô ấy vẫn nhớ mình đã chạy xuống hơn mười tầng của cầu thang bộ, khóc lóc thảm thiết trong sân bay, trên máy bay và sau khi hạ cánh, ôm lấy cánh tay Thẩm Quân Sơn và khóc bù lu bù loa như đứt từng khúc ruột…
Lý Lan Hoa khóc nức nở mở mắt ra.
Cô ấy đưa tay sờ lên khóe mắt, cảm giác hơi ẩm ướt mát lạnh.
Từ trong mộng tỉnh lại, Lý Lan Hoa chậm rãi ngồi dậy, hai người chị khác trong lều hình như cũng đã dậy, chỉ còn lại mình cô đang tự ôm lấy đầu gối mình.
Nghĩ đến Triệu Thanh Chi, không biết chuyện gì đã xảy ra với hai người bọn họ…
Nhưng mà còn có thể là gì nữa, nhất định là rất ngọt ngào.
Lông mi chớp động, Lý Lan Hoa khó khăn nhắm mắt lại, trong ngực có một luồng khí lạnh lẽo, ùng ục ùng ục chảy làm cho máu huyết cũng lạnh.
Sau khi rửa mặt, cô ấy thay quần áo cứu hộ chữa bệnh và đến chỗ tái định cư.
Để dễ dàng đi lại, cửa rèm bên ngoài đã được vén lên, khi Lý Lan Hoa đến gần thì thấy Trần Văn Sáng đang ngồi trên ghế trong bộ quân phục.
Nhân viên y tế đi tới trước mặt anh †a, anh ta cũng không thèm nhìn là ai, chỉ gõ nhẹ mặt bàn một chút.
Cạnh đó có một tủ thuốc, Trần Văn Sáng đang đợi người đến đổi thuốc.bg-ssp-{height:px}
Lý Lan Hoa bước ra một chân rồi lại thu vào, cô ấy xoay người đi hướng ngược lại.
Cô ấy cố tình chạy đến điểm tái định cư để ở lại giúp mấy đứa trẻ đo nhiệt độ, phải đến khi Thẩm Quân Sơn nhắn tin xác nhận Trần Văn Sáng đã rời đi, cô ấy mới nhẹ nhõm quay lại điểm cứu hộ và tập trung hoàn toàn vào công việc.
Thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng, đã đến trưa.
Lý Lan Hoa vươn vai đi lấy đồ ăn như thường lệ.
Tình cờ gặp Tiêu Tuấn Kiệt trên đường, nhìn thấy cô ấy vẫn luôn cười cười: “Lan Hoa, em cũng chưa ăn sao?”
“Ừm vừa mới xong việc!” Lý Lan Hoa gật đầu.
Tiêu Tuấn Kiệt gãi gãi đầu nói: “Vừa vặn là đội tìm kiếm cứu nạn của chúng †a mới trở về, anh cũng chưa ăn cơm!”
“Vậy thì cùng nhau đi!” Lý Lan Hoa cười.
“Được!” Tiêu Tuấn Kiệt mặt đỏ lên, cùng cô ấy đi song song đến kho vật tư, trên đường ngập ngừng hỏi cô ấy: “Lan Hoa, em không tức giận sao?”
“Hả?”
“Chuyện buổi trưa ngày hôm qua, anh đã nói răng anh sẽ dạy cho em hai kỹ năng chiến đấu, kết quả là phải đến kho vật tư không dạy cho em được. Anh thật xin lôi!”
Lý Lan Hoa không nhịn được cười khi nghe anh ta nói: “Anh Tuấn Kiệt, em không có giận!”
Tiêu Tuấn Kiệt thực sự an tâm thở ra, cười hắc hắc nói: “Vậy là tốt rồi, anh còn lo lắng! Tuy rằng ngày hôm qua có chuyện nên đã bị hủy, nhưng nếu hôm nay em có thời gian, anh có thể…”