Chương
Quân nhân xấu xa giở trò lưu manh!
Trần Văn Sáng lại thản nhiên lấy ra một điếu thuốc, một lân nữa châm thuốc rồi đứng bên cạnh chỉ dạy cho cô.
Sau nửa giờ, cả hai bước ra khỏi rừng cây.
Sau đó, Trần Văn Sáng dạy cho cô ấy một điều thiết thực hơn, gặp nguy hiểm thì tìm đúng thời cơ là chuyện quan trọng nhất, nhớ một số điểm yếu như cảng chân, các đốt ngón chân sẽ làm cho người ta có giảm giác đau đớn vô cùng.
So với Lý Lan Hoa đang rủ lông mi xuống, Trần Văn Sáng lại trông không hề hấn gì, nếu nhìn kỹ, giữa hai lông mày thậm chí còn có một vẻ lười biếng, có vẻ tâm tình rất tốt.
Trần Văn Sáng nói với cô ấy: “Nếu cháu chưa năm vững thì đừng có lo lăng, luyện tập thêm là được. Ngày mai và ngày mốt chú sẽ dành thời gian dạy cháu.”
Lý Lan Hoa cắn môi, cảm giác đầu ngón tay thô ráp của anh vẫn còn lưu lại trên má, cô ấy buồn bực: “Không cần đâu, đến lúc đó để anh Tuấn Kiệt dạy cho cháu là được!”
Trần Văn Sáng lặng người khi nghe những lời đó, nhưng ánh mắt anh ta hiện lên một sự xảo trá khó nhận ra.
Khi bước trở lại lêu, có một bóng dáng đang vội vội vàng vàng.
Ngay sau khi nhìn thấy bọn họ, Lê Minh Hùng chạy đến, anh ta phớt lờ cô và chào cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Đội trưởng Trần, đã xảy ra chuyện rồi!”
“Có chuyện gì vậy?” Trần Văn Sáng nghiêm túc hỏi.
Lê Minh Hùng giọng khẩn trương báo cáo: “Một hộ dân bị mắc kẹt đã được phát hiện ở phía tây bắc. Gia đình bốn người già trẻ đã được giải cứu thành công, nhưng trong quá trình cứu hộ, một người chiến sĩ trẻ của chúng ta không may rơi vào cơn lũ và bị cuốn trôi, bây giờ lũ lụt còn chưa rút nước, dòng nước đổ ập xuống con đập lớn, dòng nước dữ dội đã biến mất trong tích tắc, giờ không biết nó đã chảy về hướng nào…”bg-ssp-{height:px}
“Lập tức thông báo tập hợp, tôi sẽ dân người đi tìm!” Trần Văn Sáng cau mày, lập tức nói.
“Đội trưởng Trần, anh vừa mới bị thương, tình hình trước mắt rất nguy hiểm, để tôi phụ trách đi!” Lê Minh Hùng nói.
Vẻ mặt Trần Văn Sáng tối sầm xuống, giọng nói sắc bén lại uy nghiêm: “Bởi vì nguy hiểm cho nên tôi phải đích thân đi tìm, thông báo ngay đi!”
Lý Lan Hoa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bóng dáng cao lớn của anh †a đã nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Cô ấy không thể không nắm chặt †ay mình.
Suốt buổi chiều, Lý Lan Hoa đứng ngồi không yên.
Trong lúc bận rộn, hết lần này tới lần khác nhìn ra khỏi lều, muốn xem đội cứu hộ bị phái ra ngoài đã trở về hay chưa, không chỉ lo lắng anh ta đang bị thương, còn lo lắng cho sự an toàn của anh ta.
Cô ấy đã nghe thấy hết những gì Lê Minh Hùng nói lúc đó, nước lũ dữ dội cuốn người chiến sĩ trẻ trôi đi không còn dấu vết, cho thấy mức độ nguy hiểm lớn như thế nào.
Sắc trời thấm thoắt tối dần, Trần Văn Sáng vẫn chưa trở về.
Mặt trăng vắt trên bầu trời đêm, các khu trại khác nhau trở nên yên tĩnh hơn, nhiều người đã chìm vào giấc ngủ.