Chương
Sau khi nuốt nước bọt, cô ấy cau mày xoay người nhìn anh ta: ‘Chú nhỏ?”
Ánh mắt Trần Văn Sáng dừng lại trên mặt cô ấy, nhàn nhạt nói: ‘Chú dạy cháu.”
“Chú dạy cháu sao?” Lý Lan Hoa sững sờ.
Trần Văn Sáng trầm giọng hỏi: “Thế nào, kỹ năng chiến đấu của chú không sánh được với cậu ta sao?”
Lý Lan Hoa không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Đương nhiên không phải…”
Tiêu Tuấn Kiệt chỉ là một tân binh mới nhập ngũ hơn một năm, mà anh thì đã là sĩ quan rồi, đi đâu cũng mang theo uy nghiêm, năng lực đương nhiên là cao hơn so với đối phương, hay nói cách khác là vượt trội so với nhiều người, như vậy mới làm cho người ta tin tưởng và nghe theo.
Câu trả lời không chút do dự của cô ấy khiến khóe môi của Trần Văn Sáng hơi cong lên.
Mặc dù nó rất khó nhận ra nhưng để lại không ít sự rung động.
Trần Văn Sáng ra hiệu: “Vậy thì bắt đầu.”
Tiêu Tuấn Kiệt vừa mới nói câu này năm phút trước, trong nháy mắt đối tượng đột nhiên biến thành Trân Văn Sáng.
Lý Lan Hoa nhất thời sững sờ ở đó một hồi, sự biến hóa này cũng thật là nhanh.
Rừng cây nhỏ rất yên tĩnh, trên mặt đất len lỏi những tia nắng mặt trời xuyên qua kế lá, khi gió thổi vang lên âm thanh xào xạc khe khẽ.
Khi vừa rồi Tiêu Tuấn Kiệt dạy cô ấy, cô ấy không nghĩ gì, chỉ coi anh ta như một người thầy thật sự, nhưng bây giờ lại bị thay thế bởi Trần Văn Sáng, không hiểu sao cô cảm thấy bầu không khí có chút mờ ám.
Giống như bọn họ không phải đến học một hai chiêu thức chiến đấu, mà là đang hẹn hò…bg-ssp-{height:px}
Trân Văn Sáng đi tới khoảng không phía trước, quay đầu lại nhìn cô ấy ở phía xa: “Sao cháu vẫn còn đứng trơ trơ ở đó, lại đây.”
Lý Lan Hoa cúi đầu đi tới.
Trần Văn Sáng nghiêm nghị nói: “Chú dạy cho cháu hai chiêu thức đơn giản và hữu ích, dùng gan bàn tay để tấn công những nơi yếu của cổ họng và khí quản. Cách này trực tiếp và nhanh chóng, nếu cháu sử sụng linh hoạt có thể khiến đối thủ té ngã trong nháy mắt, không hề thua kém một cú đấm mạnh mẽ.
Sau khi nói, anh ta đã tự mình làm mẫu động tác một lần cho cô ấy xem.
Lý Lan Hoa đứng ở bên cạnh, học cách bắt chước, nhưng gió nhẹ thổi qua, hơi thở người đàn ông từ trên người anh ta thỉnh thoảng thổi tới, khiến cô ấy hết lần này tới lần khác bị mất tập trung.
Trần Văn Sáng ra hiệu: “Cháu tìm một thân cây tương tự như vậy để tập luyện đi.”
“Ừm!” Lý Lan Hoa gật đầu.
Cô ấy tìm thấy một thân cây rất nhỏ, chỉ cần vung tay là có thể nắm được, vỏ cây rất phẳng phiu và không làm xót da.
Lý Lan Hoa nhớ lại động tác anh ta làm mẫu vừa rồi, một mình khoa chân múa tay.
“Lan Hoa, cháu có cảm tình với Tiêu Tuấn Kiệt sao?”
Cùng với mùi thuốc lá, giọng nói của Trần Văn Sáng vang lên không chút báo trước.
Lý Lan Hoa sửng sốt, phản ứng bản năng muốn giải thích, nhưng sau khi nghĩ ra điều gì lại thay đổi tâm tư, khẽ nói: “Chú nhỏ, đây là việc của cháu!”