Chương
Buổi sáng trên đường đi kho vật tư lãnh thức ăn, Thẩm Quân Sơn ngứa miệng chọc cô ấy hai câu, thế là ngứa tay liền cho cậu ấy nếm thử cảm giác bị quăng ngã qua vai, lúc ấy ở bên cạnh còn có vài anh lính mặc đồng phục, trong đó có Tiêu Tuấn Kiệt.
Cô gái ở trước mặt mọi người quăng ngã một chàng trai, điều này ít nhiều gì cũng có chút không thục nữ.
Có điều khi nghe thấy câu nói kế tiếp của Tiêu Tuấn Kiệt, thật ra Lý Lan Hoa lại có chút dao động.
Trong quân đội sẽ khác một chút so với một số võ quán taekwondo bên ngoài, quân nhân càng chuyên nghiệp hơn, cô ấy nghĩ đến trước kia lúc học cấp ba bị Chu Kỳ Kỳ bỏ thuốc một lần.
Lúc đó cô ấy bị trúng thuốc, còn phải đối mặt với cái tên lưu manh trung niên, sức lực của cô ấy không thể thắng nổi đối phương, hơn nữa hình thể mập mạp, cô ấy không có cách nào quăng ngã qua vai, nếu như học xong chiêu thức có hiệu quả hơn, đối với cô ấy mà nói trăm lợi không có một hại.
Khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Tuấn Kiệt vẫn còn đỏ, và có chút hồi hộp: “Lan Hoa, em có muốn học không?”
Ý tưởng này là do một đồng đội khác giúp anh ta, ra sức suy nghĩ, để anh ta dạy cô ấy chiêu thức chỉ là hình thức bề ngoài mặt khác có thể nhân cơ hội này gặp mặt cô ấy.
Trong lòng không có tự tin, lo lắng cô ấy sẽ từ chối.
“Muốn chứ!” Lý Lan Hoa cười tươi nói: “Chỉ là có làm phiền anh quá hay không?”
Tiêu Tuấn Kiệt vừa nghe cô ấy trả lời cảm thấy vui sướng, cực kỳ hạnh phúc: “Không sao cả, mỗi ngày giữa trưa bọn anh đều có thời gian nghỉ ngơi, anh có thể tận dụng thời gian này dạy emI Không khó, sẽ học được nhanh thôi, địa điểm học là rừng cây nhỏ bên chỗ khu dân cư kia, không có nhiều người, rất thích hợp!”
Lý Lan Hoa cảm thấy đề nghị không tệ, thời gian giữa trưa là lúc ánh mặt trời gay gắt, ở trong rừng cây sẽ thật râm mát, học tập sẽ không cảm thấy bức bối.
Cô ấy đột nhiên lớn tiếng gọi: “Chú .) nhỏ.bg-ssp-{height:px}
Trong tâm mắt, thân hình cao lớn của Trân Văn Sáng từ phía sau đi tới, trên mặt đất hiện ra bóng ngược.
Tiêu Tuấn Kiệt nghe tiếng quay đầu lại, cũng vội vàng nghiêm chào: “Đội trưởng Trần!”
Trần Văn Sáng cầm trong tay bộ đàm, dường như có việc gấp, lúc đi ngang qua bên người bọn họ cũng không dừng lại hỏi han giống như lần †rước.
Chỉ lạnh nhạt gật đầu xem như trả lời, ngay sau đó trực tiếp đi ngang qua.
Lý Lan Hoa không cảm thấy gì, nhưng thật ra Tiêu Tuấn Kiệt thì lại nhẹ nhõm thở ra.
Một lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười, Tiêu Tuấn Kiệt nói: “Lan Hoa à, chúng ta quyết định rồi nhé, giữa trưa ngày mai anh ở đó chờ eml”
Khóe mắt Lý Lan Hoa lặng lẽ liếc nhìn bóng dáng cao lớn mạnh mẽ, đặc biệt là chân phải của anh ta, xem mức độ anh ta nhấc chân lên rồi giữ nguyên †ư thế, xem ra vết thương đã gần như lành lại rồi, qua thêm vài ngày nữa là có thể cắt chỉ rồi.
Trong lòng cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Sau khi lấy lại tinh thần, nghe thấy lời nói của Tiêu Tuấn Kiệt, cô ấy mỉm cười gật đầu: “Được!”
‘Trưa ngày hôm sau, Lý Lan Hoa khám xong cho những bệnh nhân của mình, cô ấy cầm theo hộp sữa đi đến rừng cây nhỏ như đã hẹn.
Đó là một cánh rừng rất nhỏ, cây cối đầu không cao, những trận mưa lớn liên tục trước đó đã làm cong nhiều cành cây, nhưng vẫn tràn trề sức sống như cũ, đứng bên dưới có bóng râm rất mát mẻ, hơn nữa không có nhiều người ở gần đó, có thể thoải mái dang chân dang tay ra.