Chương
Trần Văn Sáng từ siêu thị quay lại, phân biệt đưa cho các cô hai chai nước khoáng: “Uống chút nước”
Lý Lan Hoa nhìn thấy nắp chai đã được vặn ra, trong lòng khẽ động, nhưng hướng bên cạnh nhìn qua, phát hiện chai kia cũng được vặn ra, chút xíu quyến rũ ban nãy, trong chớp mắt liền biến mất không còn chút dấu vết, “Cảm ơn!”Triệu Thanh Chỉ mim cười nhận lấy.
Lý Lan Hoa như đang giận dỗi, cố ý một ngụm cũng không uống.
Khóe mắt một mực hướng Trần Văn Sáng liếc qua, nhìn thấy anh nhìn Triệu Thanh Chỉ nói chuyện, căn bản không chú ý đến bản thân cô, trong lòng cô rất chán nản.
Bọn họ bước trên cầu chưa được hai bước, không biết Trần Quang ‘Sáng đã nói gì, Triệu Thanh Chỉ cười mà quay đầu nhìn về cô: “Muốn ăn lẩu hả? Dì biết có tiệm rất không tệ, tương đối có tiếng, rất được người trẻ thích, nghe nói không ít minh tỉnh đều đến đó qua! Lan Hoa, đưa cháu đi nếm thử, cháu chắc rằng sẽ thích!”
Cả ngày nay tâm tình Lý Lan Hoa không tốt. Đặc biệt là tối hôm đó ngồi trong phòng ăn lẩu, nhìn nồi lấu đỏ rực nhưng trong dạ dày cô như.
nhét cả một tảng đá vào. Từ sau khi cùng anh ăn lẩu, Lý Lan Hoa cũng không cùng bạn cùng phòng đi ăn nữa, theo bản năng luôn cảm thấy ăn lẩu là chuyện chỉ thuộc về hai người họ.
Di Triệu rất biết chăm sóc người khác, gắp không ít thức ăn vào trong bát cho Lý Lan Hoa. Lý Lan Hoa chậm rì rì ăn giống như đang nhai sáp. Từ.
quán lẩu đi ra, đèn đường rực rỡ mới lên, trên đường dì Triệu nhận một cuộc điện thoại hình như có chút việc phải xử lý nên ở ngã tư trước mặt đã xuống xe. Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ đi về hướng khách sạn.
Cuối cùng thời gian còn lại cũng chỉ có hai người nhưng rất ngắn ngủi.
Đường xá thông suốt, không có chút tắc đường, chỉ cần nửa tiếng đã đến chỗ cần đến. Lý Lan Hoa có chút mất mát, không nỡ lòng xuống xe. Trong lúc cởi dây an toàn, điện thoại trong túi liền rung lên, là Thẩm Quân Sơn gửi tin nhắn tới.
“Thế nào?”
Vẻ mặt Lý Lan Hoa một lời khó nói hết.
Rất nhanh Thẩm Quân Sơn đã trả lời, cổ vũ: “Cậu đã vất vả lảm mới đến được, da mặt phải dày thêm một chút”bg-ssp-{height:px}
Nhìn thấy tin nhản, Lý Lan Hoa khẽ cản môi. Trần Văn Sáng đã mở cửa xe, từ bên kia vòng qua đây, cô ấy không thể làm gì khác là xuống xe. Suy nghĩ một chút, cô ấy cầm thẻ phòng trong tay nói: “Chú nhỏ, cháu ăn chưa no…”
“Chưa no?” Trần Văn Sáng hỏi.
Lý Lan Hoa gật đầu, ánh mắt có chứt lay động: “Ừ, cháu muốn ăn mì văn thắn, chú có thế mua cho cháu không?”
Ừ” Trần Văn Sáng đáp ứng, Lý Lan Hoa trở về phòng không bao lâu thì Trần Văn Sáng cũng căm hộp đồ ăn quay về. Tôm tươi cùng mì vẫn thản, mùi vị vô cùng thơm, nước dùng cũng rất ngon. Lý Lan Hoa bưng hộp giấy, uống một ngụm canh, ánh mắt lại dừng trên người Trần Văn Sáng Bỗng nhiễn cô chất vấn: “Hai người là quan hệ gì?”
Lý Lan Hoa chính là muốn hỏi anh cùng di Triệu là quan hệ gì. Hai người bọn họ giống như quen biết nhau đã lâu rồi.
Trần Văn Sáng không trả lời ngay mà dừng một chút mới nói: “Bạn bè.”
Buổi chiều lúc giới thiệu cũng nói như thế.
Lý Lan Hoa suy nghĩ, đồng thời nghĩ đến lúc buổi chiều, thời điểm anh nói muốn tìm người dẫn đường chính là muốn tách ra, không chung đụng, một chút cơ hội gần gũi cũng không cho.
Thả cái thìa trên tay xuống, cô yếu ớt nói: “Chú nhỏ, cháu đã tốt nghiệp cấp ba, ngày hôm trước cũng đã điền xong nguyện vọng.”
“Ù” Trần Văn Sáng nhàn nhạt trả lời Lý Lan Hoa tiếp tục đề tài này: “Chú cảm thấy cháu nên học đại học nào tốt?”
“Xem cháu muốn học trường nào chứ” Trần Văn Sáng nói.
Con mắt Lý Lan Hoa không hề chớp nhìn anh nói: “Cháu nghĩ sẽ học y, sau khi tốt nghiệp sẽ làm quân y”