Chương
Trần Văn Sáng không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc, nói với cô: “Cháu ở phòng nghỉ ngơi một lát đi, chú đi xuống lầu mua một chút đồ ăn tối mang về”
Lý Lan Hoa ôn thuận gật đầu.
Cô bây giờ vẫn trông giống như một con mèo sữa nhỏ, tìm thấy chủ nhân thì đang vẫy đuôi vậy.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Văn Sáng đã trở về, mua về không ít món, mua rất nhiều rau xào thịt xào, còn có một bát hoành thánh hấp nóng hổi.
Trần Văn Sáng thật ra nghĩ đến đầu tiên chính là món lấu.
Chỉ là cái món lầu này không dễ nấu, quá phiên phức, mà ăn thì cũng rất là rườm rà rắc rối. Cô ngồi tàu hỏa lâu như vậy, phải nên nghỉ sớm một chút.
“Nhiều vậy luôn à, thơm thật đấy!”
Lý Lan Hoa ôm cái bụng đang đánh trống của mình, vui sướng mà reo lên.
Lúc nãy ở trạm xe cô không hề diễn kịch, cô thật sự rất đói. Cô quyết định đi rất vội vàng, một lòng chỉ muốn từ ngàn cây số đến tìm anh, cho nên cũng chưa chuẩn bị gì, chỉ tùy tiện chọn lấy hai gói đồ vệ sinh cá nhân với hai bộ quần áo rồi đi.
Sau cuộc hành trình dài, bữa ăn trên xe tàu rất không hợp khẩu vị Lý Lan Hoa rửa tay xong thì ngồi lên sofa, chớp chớp mắt nhìn anh: “Chú nhỏ, cháu ăn không hết, chú ăn cùng cháu đi được không? Có người ăn cùng, đồ ăn cũng ngon hơn mà!”
“Ừm” Trần Văn Sáng đi lấy đôi đũa Thấy anh đồng ý với mình, khóe miệng Lý Lan Hoa liền cười lên.
Còn về phần anh, có sợ chút chuyện nhỏ này đầu, để cô vui vẻ thì mọi chuyện đều xứng đáng Lý Lan Hoa rất đói, cô ăn như hổ đói không hề có chút hình tượng nào, đợi đến khi cô lắp đầy cái bụng mới nhớ đến hình tượng thục nữ thì cũng đã muộn rồi. Cô lau sạch những hạt cơm còn vương trên miệng, có chút ngượng ngùng đến mặt đỏ cả lên.
Trần Văn Sáng lại châm một điếu thuốc, hỏi cô: “Tại sao lại đến đây?
Vẻ mặt Lý Lan Hoa đơ ra vài giây, nhìn thẳng anh mà nói: “Cháu nói rồi, cháu là đến tìm chú!”bg-ssp-{height:px}
“Cháu bây giờ phải nên ở Sài Gòn, chứ không phải là ở đây” Trần Văn ‘Sáng nói, lại giống như một vị trưởng bối đang ân cần dạy bảo vậy, anh thả ra một làn khói trắng: “Để chứng minh nhân dân ở chỗ chú, ngày mai chú đặt vé cho cháu”
“Cháu không về!” Lý Lan Hoa lo lắng “Bướng bỉnh không thể giải quyết vấn đề” Trần Văn Sáng nhíu mày.
“Cháu không có ngang bướng!” Mặc dù nói như vậy, nhưng Lý Lan Hoa lại mở miệng mà những lời nói ra nghe qua thì lại toàn là những lời cứng đầu ngang bướng: “Cứ cho là chú đưa cháu trở về rồi, thì cháu cũng sẽ quay lại thôi!”
“Có cần chú gọi điện cho ông nội cháu, để ông đến đón cháu về không?” Trần Văn Sáng trên khuôn mặt anh tuấn đã phủ một lớp băng giá.
Lý Lan Hoa siết chặt tay, uy hiếp anh: “Được thôi, vậy chú điện đi, để ông nội biết cháu một mình chạy đến đây tìm chú!”
Trần Văn Sáng nhíu mày tạo ra một vạch trên trán.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh trở lại, chỉ có ánh trăng ngoài cửa số sáng như bông hoa quỳnh Lý Lan Hoa ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt bay lên một làn sương nhẹ: “Chú nhỏ, chú chuyển đến đây có phải là vì cháu không?”
Bởi vì lời tỏ tình của cháu sat Lý Lan Hoa nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt không chớp: “Bởi vì cháu nói thích chú, tl tên chú mới trốn tránh cháu, cố ý điều đến Hải Phòng xa xôi như vậy?”
Trần Văn Sáng không trả lời cô, chỉ phả hơi khói ra.
Giống như không biết nên trả lời thế nào, cũng giống như không muốn trả lời.
Thấy vậy, Lý Lan Hoa cũng không tiếp tục truy hỏi, cô niết lấy ngón tay: “Chú nhỏ, đừng đưa cháu về có được không?”
Cháu muốn cùng chú ở bên nhau.
Âm giọng cô trầm thấp, hàng mi rũ xuống thành hai hàng bóng mờ cong cong: “Cháu lớn đến nhường này còn chưa bao giờ đi xa lần nào, lần đầu tiên đến phía Bắc, nghe nói bên này cảnh sắc tú lệ, cháu muốn đi dạo chút, muốn nếm thử món lẩu bên này…..”