Chương
Chỉ có Thẩm Quên Sơn biết, cô ấy mỗi ngày đều ở nơi này đi sớm về trễ là đi đâu thôi Lý Lan Hoa đang lén lút làm một chuyện.
Cô ấy nhớ lại cảnh tượng lúc bản thân mình mới bắt đầu còn cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Ấy thế mà tới hôm nay lại rất vui vẻ, nét hào hứng rạng rỡ bao trùm lấy cả khuôn mặt nhỏ nhắn, hai lúm đồng tiền bên má thoáng hiện ra Cuối cùng, cô ấy làm được rồi”
Lý Lan Hoa phải trở về nhà của bố mẹ nuôi ở Cần Thơ, chờ đến lúc khai giảng sẽ quay lại. Nhưng trước khi trở về, cô ấy phải đi quét dọn mộ của bố ruột, đây là ý của ông cụ Hứa.
Lúc đi vào, cô ấy theo bản năng tìm kiếm trong sân Trống trơn, không có một chiếc xe nào.
Trong lòng Lý Lan Hoa đột nhiên lại cảm thấy mất mát, nhưng mà nghĩ tới gì đó, trong lòng lại có chút rạo rực.
Sau khi đi vào biệt thự, người hầu nhìn thấy cô ấy vẫn cúi chào như thường lệ đối dép lê, liếc nhìn phòng khách không có người, đi lên lâu gọi “Ông nội có ở trong phòng không?”
“Cô chủ Lan Hoa, ông cụ ra ngoài rồi!” Người hầu đáp la ngoài?” Lý Lan Hoa sửng sốt, kinh ngạc dừng bước: ‘Nhưng tôi đã hẹn với ông nội rồi mà!”
Ông cụ Hứa dĩ nhiên sẽ không lỡ hẹn, dù sao đã nói trước hết rồi, lẽ nào là có chuyện quan trọng gì sao?
Người hầu giải thích với cô ấy: “Sáng sớm nhận được một cuộc gọi, cậu Văn Sáng bị điều chuyển công tác đến Hải Phòng rồi! Nghe nói chỗ đó rất hẻo lánh, hình như thời hạn là tận hai năm, về sau sẽ không thể thường xuyên trở về nữa. Cho nên sau khi nhận được tin tức, ông cụ và mọi người đều đã đi ra sân bay tiễn rồi! Hiện giờ chắc máy bay cũng đã cất cánh rồi đó…”
Lý Lan Hoa ngây người tại chỗ.
Điều chuyển công tác đến Hải Phòng?
Tin tức này khiến bên tai Lý Lan Hoa ù ù tiếng vang.
Mấy lời sau đó của người hầu, cô ấy không nghe lọt vào tai được nửa chữ, ngơ ngác đi ra khỏi biệt thự, cũng không quan tâm tới việc người hầu nhìn mình ra sao.
Một bên Nam, một bên Bắc.bg-ssp-{height:px}
Anh ta lại đột ngột đi xa như vậy, hơn nữa còn phải đi lâu như thết Chẳng biết vì sao, Lý Lan Hoa lại cảm thấy anh ta là cố tình điều chuyến đi. Lẽ nào, là vì muốn né tránh cô ấy sao?
Bởi vì lời bày tỏ của cô ấy.
Trái tìm Lý Lan Hoa nặng tru.
Cô ấy lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng ấn nút gọi, trên màn hình hiện lên ba chữ “Trần Văn Sáng”.
Cô nín thở, đầu dây bên kia chỉ có giọng nữ của tổng tài thông báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry the number…”
Lý Lan Hoa nhớ tới lời của người hầu vừa nãy nói, máy bay hiện giờ cũng đã cất cánh rồi, anh ta rất có thể đã rời khỏi thành phố này, sắp đi tới nơi phương Bắc xa xôi Cô hướng về phía trước, men theo con đường riêng từ nhà họ Hứa mà đi. Ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng trên đỉnh đầu, trán và chóp mũi cô đến đổ mồ hôi.
Đi ra tới đường lớn đông đúc, điện thoại di động lại đột nhiên rung lên, Lý Lan Hoa kích động cúi đầu nhìn.
Tia sáng nơi đáy mắt dấy lên chỉ trong phút chốc liền vụt tắt, kỳ vọng lại bị hụt hãng “Lan Hoa, không phải cậu làm thêm xong rồi sao, cùng ra ngoài chơi đi! Nhanh lên, tranh thủ trước khi ngày mai cậu quay về Cần Thơ thì đi tranh xếp hạng với tớ. Hôm nay tớ phải online cả đêm để tích điểm, hai ngày này cậu chủ đây có chút xui xẻo, chiến tích tệ vô cùng!”
Đầu dây bên kia là Thẩm Quân Sơn gọi tới, giọng nói nghe ra rất ồn ào.
Lý Lan Hoa chỉ lo nhìn từng chiếc xe vụt qua trước mặt.
“Tớ tìm được một quán net mới rồi, chỗ này vô cùng tốt. Cậu đang ở đâu vậy, tranh thủ thời gian qua đi!”Thẩm Quân Sơn tiếp tục lớn giọng nói đến, không nghe người kia đáp lời, lại ồn ào hỏi: ‘Alo alo, Lý Lan Hoa, cậu có nghe cậu chủ đây nói chuyện không vậy hả Thật ra Thẩm Quân Sơn đã nói những gì, Lý Lan Hoa vốn dĩ là không có chăm chú lắng nghe.