Chương
Có điều cũng còn may là thi đại học xong rồi, tốt nghiệp xong, chuyện này cũng sẽ bị bỏ quên mà thôi”
Một buổi tụ hội náo nhiệt, cứ như vậy tan rã trong sự không vui.
Sau khi chủ nhà gây chuyện âm ï như thế, mượn cớ không thoải mái lảng tránh. Đám học sinh đương nhiên cũng không thế mặt dày tiếp tục ở lại nữa, lữ lượt trở về nhà, chỉ có điều mỗi người đi ra khỏi biệt thự đều lắc đầu nghị luận.
Các bạn học đã đi gần hết, Lý Lan Hoa và Thẩm Quân Sơn đứng ở cổng chờ xe.
Tụ hội đột nhiên kết thúc, tài xế nhà họ Thẩm còn chưa lái xe đến. Tuy rằng Thẩm Quân Sơn thấy cô là người không liên quan, nhưng cậu vẫn quan tâm hỏi: “Lan Hoa, không sao chứ?”
“Không sao!” Lý Lan Hoa nhún vai một cái.
Quả thật cô không có chuyện gì.
Ngoại trừ cái váy bị dơ, cô không bị tốn hại chút nào.
Thực ra lúc cuối cùng Lý Lan Hoa mới hiểu rõ mọi chuyện, vừa nãy cô bị người làm tên là Tiếu Hà dẫn vào phòng, khoá cửa còn tắt đèn, chứ không phải bị cúp điện, cô liền cảm thấy không đúng.
Cũng may căn phòng chỉ ở lầu hai, hơn nữa bên ngoài còn có ban công. Bình thường cô tích lũy không ít kinh nghiệm leo tường, vậy nên từ cửa số nhảy xuống không phải là chuyện khó.
Từ sân sau cô vòng trở về một lần nữa, sau khi nhìn thấy người làm hé cửa trong hành lang, cô lập tức chứng thực được khẳng định trong lòng mình, Lý Lan Hoa lén lút đánh ngất người làm, đỡ cô ta vào trong phòng.
Sau đó cô vẫn luôn núp ở trong phòng bên cạnh, mãi đến khi nghe tiếng bước chân rầm rập, lại xem náo nhiệt nửa ngày, cô mới chậm rãi xuất hiện.
Điều vui mừng duy nhất chính là độ cao chỉ có hai tầng lầu.
Nếu không thì cô cũng không biết phải làm sao, đến lúc đó có lý cũng không nói được.
Thẩm Quân Sơn không hỏi nhiều, đưa đồ cho cô: “Điện thoại của cậu!”
Thời điểm cô tiến vào biệt thự thay quần áo, tiện tay đế cậu căm giúp điện thoại di động.bg-ssp-{height:px}
Lúc Lý Lan Hoa nhận lấy, nghe được cậu đột nhiên cười trộm nói một câu: “Vừa nãy lúc cậu gặp rắc rối, tớ đã gọi điện thoại cho chú nhỏ của cậu! Thế nào? Tôi trợ giúp không sai chứ
Cô ngẩn ra Gọi điện thoại cho Trần Văn Sáng?
Lý Lan Hoa tra lại lịch sử cuộc gọi, quả nhiên, bên trên có một dãy số đã gọi đi.
Trái tìm lập tức hỗn loạn.
Tâm tư Lý Lan Hoa bay bổng lộn xộn, anh sẽ đến chứ?
Nhớ đến cái hôn bị anh phủ nhận trong xe, trong lòng cô thực sự, không nắm chắc. Giống như lần trước cô gặp phải nguy hiểm, anh sẽ lập tức chạy tới sao?
Đang thấp thỏm, phía xa có một chiếc Jeep màu xanh quân đội chậm rãi chạy tới.
Lúc chiếc xe đến gần trước người cô, tài xế nhà họ Thẩm ở phía đối diện cũng đã lái xe đến. Thấm Quân Sơn nháy mắt với cô: ‘Không cần cảm ơn tớ đâu nhé!”
Nói xong, cậu ta đắc ý quay người rời đi Cô thu tầm mắt. Xe .Jeep dừng lại, Trần Văn Sáng nhảy xuống từ trên xe.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo nhạt màu hiếm thấy, nhìn còn rất nhàn nhã, nhưng dưới chân còn mang đôi giày quân đội, hình như là vừa mới tắm xong không bao lâu, bởi vì đuôi tóc anh còn có chút ẩm ướt.
Thấy cô cười tươi rói đứng dưới ánh đèn đường, hoàn hảo không tổn hại chút nào, cơ thể căng thẳng của anh nhất thời thả lỏng mấy phần.
Trong điện thoại Thấm Quân Sơn nói không rõ ràng, hơn nữa còn có chút phóng đại. Anh sợ sẽ xảy ra chuyện như lần trước, vì vậy cố gắng chạy tới một cách nhanh nhất.
Trần Văn Sáng nhíu nhíu mày: “Lên xe trước.”
Lý Lan Hoa vân vê ngón tay, nghe lời chui vào ghế lái phụ.
Cửa đóng, xe Jeep chạy xa.
Giống như lần trước, trong xe rất yên tính, hai người ai cũng không lên tiếng, chỉ có tiếng động cơ ô tô.