Chương
Bóng dáng mảnh mai bước chân ra khỏi biệt thự, xuyên qua sân, nhỏ dần.
Trước cửa sổ ở tầng hai, ông cụ Hứa lẳng lặng dõi theo bóng dáng kia, ánh mắt lại đảo qua tấm ảnh trên tủ, nghĩ đến cảnh tượng khi mình vào phòng ngủ, không khỏi cảm thấy có chút phức tạp Đây là lần thứ hai.
Lúc trước cháu gái đến nhà, tình cờ con rể Trần Văn Sáng cũng vừa từ chỗ này rời đi. Khi ông cụ Hứa mở cửa ra thì thấy cháu gái đứng ở hành lang, nhìn bóng lưng Trần Văn Sáng, ngây người.
Ông cụ Hứa khẽ nhíu mày, là ông nghĩ nhiều sao?
Sân bay của thành phố, phòng chờ VIP: Trần Văn Sáng và bố đi đến Kyoto để tham gia hôn lên của họ hàng thân thích. Để thể hiện sự xem trọng, ngoại trừ cậu út Trần Phong Sinh đang du học ở nước ngoài thì hầu như tất cả mọi người đều cùng trở về chiều nay.
Trái ngược với sự náo nhiệt bên ngoài, trong phòng chờ VỊP khá yên tĩnh, có một nữ tiếp viên sân bay xinh đẹp mang cà phê đến cho họ.
Không chỉ mang cà phê đến mà còn hướng đến anh phóng điện.
Tuy rằng anh đang mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng giày bộ đội dưới chân lại rất dễ thấy được. Khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất mạnh mẽ của anh khiến bất kỳ người phụ nữu nào cũng phải sỉ mê.
Chỉ là lông mi của cô tiếp viên kia chớp đến muốn rớt ra, trên mặt anh ta cũng chẳng xuất hiện chút dao động nào. Cuối cùng cô ta chỉ có thể hậm hực rời đi, lại lưu luyến nhìn lại, hy vọng ánh mắt của anh có thể dừng lại trên người mình một chút, dù cho chỉ là trong lúc lơ đãng Trần Văn Sáng đối với hết thảy những cử chỉ này chẳng mảy may quan tâm đến, khép điện thoại, đôi mắt đen lấy rơi vào một tiếp điểm nào đó của riền gạch, tiêu cự hơi hơi tan rã.
Anh nhớ lại đêm hôm đó, Bàn tay và khuôn mất non nớt chưa đầy collagen, lại có chút trẻ con nhưng bởi vì tác dụng của thuốc mà hai má ửng hồng, quyến rũ, kiều mị, như có thể đưa người trầm luân vào sâu trong vực thẳm.
Đồng tử co chặt, khi Trần Văn Sáng vô thức niết khớp xương tay thì em trai Trần Phong Niên bước đến bên cạnh anh lên tiếng nhắc nhở: “Anh cả, đến lượt chúng ta làm thủ tục rồi”
Trần Văn Sáng lấy lại tỉnh thần: “Ừi Trần Phong Niên nhìn thấy anh đứng lên, cầm vé máy bay trên bàn bên cạnh, hầu như một ngụm cà phê cũng chưa động.bg-ssp-{height:px}
Lúc này màn hình điện thoại trong tay anh bỗng nhiên sáng lên, hình như là tin nhắn.
Trần Phong Niên đẩy đẩy kính mắt, đôi mắt hẹp dài nhìn thấy, tò mò hỏi: “Lại là cháu gái nhỏ đó của anh?”
Trần Văn Sáng không trả lời, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn anh ấy.
Nhìn thấy bóng lưng của anh đi tới cửa máy bay. Trần Phong Niên có chút đăm chiêu, dường như cảm thấy anh cả nhà mình trở nên hơi khác thường một chút.
Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, biết tính anh cả tương đối trầm lắng, thậm chí hơi lạnh lùng, cho dù là lúc ở nhà cũng rất kiệm lời, cảm xúc không lộ ra ngoài, đối với bất cứ chuyện gì đều lạnh nhạt không dao động.
Nhưng vừa rồi, Trần Phong Niên từ trong mắt anh cả nhìn thấy rất nhiều rối rảm, phức tạp, thậm chí là kiềm nén Trường THPT Thánh Diệp.
Gần sát kì thi THPT Quốc gia, thời gian đếm ngược đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, bầu không khí của toàn bộ học sinh lớp đều rất ngưng trọng, lại được kích động của một cuộc chạy đua maratong đã sắp đến đích.
Tiết tự học buổi tối vẫn như cũ diễn ra như mỗi ngày, nhưng lúc này toàn bộ dựa vào bản thân học sinh càng nhiều hơn.
Ánh hoàng hôn rực rỡ trong khuôn viên trường, từ tòa nhà dạy học đi ra, Thấm Quân Sơn kéo cô trực tiếp giậm chân: ‘Đật, Lý Lan Hoa, cậu không đùa đấy chứ, thật sự dự định sau kỳ thi THPT sửa nguyện vọng đi học ngành y à?”
Lý Lan Hoa một chút cũng không kinh ngạc khi thấy biểu cảm của cậu †a sau khi biết được tin này.
Hai người bọn họ hơn nữa còn có Trương Tiểu Du ở đó là ba tử sĩ, cô vốn đĩ cùng Trương Tiểu Du hai người đã hẹn xong, sau khi thi tốt nghiệp vào cùng một trường Đại học, sau đó làm một phóng viên nhỏ ăn không ngồi rồi.