Chương
Chu Kỳ Kỳ rác rưởi kia, cuộc thi lân trước lại còn xảy ra chuyện trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, không hạ nổi Lý Lan Hoa xuống, ngược lại còn nâng cô ta cao hơn nữa, tuy nhiên sau khi anh họ Hứa Anh Luân biết được thân phận của cô ta, cảm thấy cô ta không đáng đem ra so sánh với chính mình”!
Kỷ Ngữ Lam nhìn thấy mấy đứa lông bông trong trường, kỳ thật rất chướng mắt, cảm thấy bọn nó quá ngây thơ không xứng với cô ta, thật sự chỉ có một người có thể vừa mắt của cô ta.
Đó chính là anh rể của cô ta”!
Nghĩ đến anh rế, Kỷ Ngữ Lam trong mắt không khỏi lộ ra một chút lưu luyến.
Tuy nhiên, mặc dù cô ta khinh miệt vô cùng mấy nam sinh trong trường, nhưng mà Kỷ Ngữ Lam thỉnh thoảng vẫn sẽ hất mái tóc dài của mình, giữ vững phong thái nữ thần với nụ cười trên môi, tận hưởng cảm giác được mọi người săn đón.
Khi vừa bước xuống cầu thang để đến ký túc xá, bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe jeep màu xanh quân đội đang đậu ở đó.
Sau khi cửa tài xế được mở ra, một bóng người cao lớn vững vàng bước xuống, ic đồ đen, dưới chân mang một đôi bốt quân đội.
Trên tay cầm một điếu thuốc, làn khói trầng vương vấn trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trên mặt không có thêm một chút biếu cảm dư thừa nào, nhưng mà sự chính trực cùng khí thế mạnh mẽ, không cùng đẳng cấp với mấy cậu nam sinh ngây ngô trong trường.
Kỷ Ngữ Lam đột nhiên vui mừng khôn xiết.
Bỏ qua hình tượng nữ thần đoan trang trong trường, Kỷ Ngữ Lam phấn khích chạy về phía anh ta.
“Anh.”
Từ “rể” còn chưa được gọi ra, đã thấy một bóng người đột ngột lao ra từ khu ký túc xá nữ.
Lý Lan Hoa cầm cặp sách từ trên lâu ba lao xuống, chạy tới trước mặt Trần Văn Sáng, trên mũi lấm tấm mồ hôi, nhưng hai lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng vẫn để lộ ra rất rõ ràng.
Chủ nhật, quản lý trong trường tương đối lỏng lẻo, xe cộ được phép ra vào nên Trần Văn Sáng trực tiếp lái xe đến dưới lâu của khu ký túc xá.bg-ssp-{height:px}
Lý Lan Hoa thở hổn hển, tiến đến nói: “Chú nhỏ, hôm nay cháu hứa sẽ tập trung học phụ đạo và sẽ không cúp học nữa. Tất cả những gì chú dạy cháu sẽ học hết, đừng quên những gì chú đã hứa đó!”
“Ừm” Trần Văn Sáng gật đầu.
Ngay sau khi vứt tàn thuốc trong tay vào thùng rác, chiếc cảm sắc. bén của anh ta khẽ nâng lên: “Lên xe.”
Khi Lý Lan Hoa phát ra tiếng động, quen thuộc đi vòng qua phía trước xe, ngồi vào ghế lái phụ, thất dây an toàn.
Chiếc xe Jeep màu xanh quân đội quay đầu ngay tại chỗ và lao đi.
Kỷ Ngữ Lam nhìn thấy chiếc xe nghênh ngang phóng đi, nụ cười trên mặt chợt nứt ra như tấm gương vỡ, ảm đạm và khó coi.
Gần đến lúc sẩm tối, phòng ngủ chính tràn ngập tiếng viết bài loạt xoạt.
Lý Lan Hoa sau khi giải xong công thức cho câu hỏi cuối cùng, liền đem bài tập và bút đóng lại đặt trên bàn, nhe hàm răng trắng ra nhìn anh ta: “Chú nhỏ, cháu làm xong hết rồi, chú kiểm tra lại xem có đúng không Trần Văn Sáng chưa hút xong điếu thuốc, thản nhiên nhướng mày, Sau khi kiểm tra tất cả những câu hỏi cô ấy đã làm, anh ta nheo đôi mất đen lại nhìn cô ấy: “Cuối cùng thì cả hai câu khó đều được giải rất tốt”
Lý Lan Hoa vui vẻ ra mặt nở nụ cười: “Vậy chúng ta đi thôi!”
“Ngay bây giờ?”
“Đúng vậy!” Lý Lan Hoa nhanh chóng nhét sách giáo khoa vào trong cặp sách: “Chú nhỏ, ngày hôm qua chúh đã hứa với cháu, bây giờ là lúc chú thực hiện lời hứa rồi! Nhanh lên, vừa vặn có thể kịp mua vé xem suất buổi tối!”
Khi giọng nói vừa phát ra, dáng người mảnh mai của cô ấy đã phóng ra tới cửa giống như một con thỏ.
Trần Văn Sáng thấy cô ấy vui sướng như vậy, không đành lòng từ chối nên đành phải đứng dậy đi theo.
Năm phút sau, xe .Jeep lái ra khỏi khu nhà quân khu.