Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 1986

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Trần Văn Sáng đưa tay đón nhận, vẻ mặt đọc qua vô cùng chăm chú.

Vừa vào cửa thì anh ta đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ có một chiếc áo thun đen thoải mái, ẩn ẩn có thể nhìn ra dáng hình của cơ ngực, ánh mắt Lý Lan Hoa rơi vào trên hai tay của anh ta, ở chỗ lòng bàn tay có thể thấy rõ vết chai Ngón cái và ngón trỏ mân mê trên bìa trang sách, mỗi lân lật một tờ là sẽ dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, không nhanh không chậm, anh ta chỉ cần ngồi một chö thôi là đã lộ ra một dáng vẻ vững vàng, hơi trói buộc, nhưng có khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi xem xong kha khá về nội dung trong quyển sách giáo khoa, Trần Văn Sáng lập tức lên tiếng: “Bây giờ chúng ta bắt đầu rồi”

“Ừm!” Lý Lan Hoa ngồi thẳng dậy, vô cùng ra dáng một học sinh tốt,ngoan ngoãn nghe giảng.

Ánh mắt Trần Văn Sáng dời từ sách giáo khoa lên trên mặt của cô, hờ hững nói” Lần trước kiểm tra, chú nhớ thành tích của cháu không tệ mà.

Trong lòng Lý Lan Hoa giật nảy mình.

Lông mi hơi chớp loạn, giống như rất sợ anh sẽ nhìn thấu tâm tư của mình, ánh mất hơi lay động nói: “Cũng tạm, thật ra cháu mẹo riêng.”

“Mẹo riêng gï?” Trần Văn Sáng không hiểu.

Đôi mắt của Lý Lan Hoa hơi đảo loạn một vòng, thông minh nói: ‘Lựa chọn đó, cứ ba dài một ngắn thì chọn ngắn, ba ngắn một dài thì chọn dài, hai ngắn hai dài thì chọn C,bốn cái giống nhau thì cứ chọn B”

“…” Trần Văn Sáng hơi nhãn lông mày lên.

“Được nha, cô thẳng”

Từ bên trong hộp bút, Trần Văn Sáng lấy một cây bút ra, sau khi mở nắp bút thì chị nhẹ lên trên mặt sách: “Trước hết hãy bắt đầu từ hai cái đề này đi, chú sẽ hướng dẫn phương pháp giải bài cho cháu một chút”

“Ừm!” Lý Lan Hao lập tức ngoan ngoãn đồng ý.

Nửa người Trần Văn Sáng hơi dịch qua, khiến cô có thể thấy được rõ ràng hơn, kiên nhắn nói theo trình tự cho cô nghe: “Chỗ này, dùng cách đơn giản nhất chính là rút ngản mệnh đề lại, sau đó hai tình huống là a nhỏ hơn hoặc bảng và a lớn hơn để thử phép tính, trước hết chú sẽ giải một lần cho cháu xem.”bg-ssp-{height:px}

Hai người ngồi song song nhau, khoảng cách rất gần nhau.

Thậm chí vị trí khuỷu tay của anh còn dừng ở trước người của cô, giọng nói hồn hậu, trầm thấp cũng vang vọng bên tai của cô.

Tư thế ngồi của Lý Lan Hoa hơi cứng ngắc lại, giữa lúc hô hấp còn có thể ngửi được hơi thở nam tính trên người anh, còn có mùi thuốc lá thoang thoảng bên trong, cô không tự chủ được mà liếm môi một cái, cảm giác hô hấp của hai người dường như đang quấn quýt lấy nhau.

Cô không tự chủ được mà nhìn qua anh ta, không hề chớp mắt chút nào, Từ trước tới nay, khi anh nói chuyện thì vẻ mặt luôn rất chăm chú, đường cong ngũ quan đầy mạnh mẽ và đẹp trai, lúc nói chuyện thì yết hầu nổi lên nhấp nhô theo quy luật rõ ràng.

Mỗi chỗ trên người của anh đều mang theo hương vị đàn ông hấp dẫn.

Trần Văn Sáng ngước mắt lên nhìn, bất chợt hỏi ra tiếng: “Cháu đang nhìn gì vậy?”

Lý Lan Hoa nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh ta, sau đó giật nảy.

mình vì mất tập trung nên bật thốt lên: “Nhìn chú”

Sau khi nói xong, cô lập tức phiền muộn ước gì có thể cn lưỡi cho xong.

Trên mặt nhiệt độ dần lan tỏa, ngay cả đăng sau mang tai cũng nóng lên “Nhìn chú làm gì, tập trung sự chú ý của cháu vào đề bài đi!” Trân Văn ‘Sáng cau mày, dùng bút gõ hai lần trên bàn, lập tức thay đối câu hỏi, bất ngờ hỏi lại cô: “Phương pháp vừa rồi chú nói cho cháu, cháu nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ!” Lý Lan Hoa theo bản năng mà gật đầu.

“Chú vừa nói cái gì?” Trần Văn Sáng hỏi “À, vừa rồi chú nói…” Lý Lan Hoa ấp a ấp úng cả nửa ngày, lúng túng đưa tay gãi đầu, thấy không có cách nào lừa dối cho qua nên chỉ có thể cười nịnh nọt nhìn anh: “Cái này à thì, chú nhỏ, chú có thể lặp lại lần nữa không?”

Trần Văn Sáng: Sau khi giảng thêm một lần nữa, lựa chọn mấy cái đề bài để lại chỗ cô ngồi, sau đó Trần Văn Sáng đứng dậy đi tới bên giường hút thuốc.

Truyện Chữ Hay