Chương
“Anh nói cái gì?” Chu Kỳ Kỳ hét lên chói tai Ba trăm năm chục triệu”!
Không khí xung quanh nhốn nháo hẳn lên, ai mà ngờ một viên ngọc (Quan Âm nhỏ lại đắt như vậy”!
Thẩm định viên kiên nhẫn giải thích với đám người đang đứng xung quanh: “Dù viên ngọc đã bị đập vỡ nhưng vẫn có thể nhìn thấy độ mịn và độ tinh khiết của ngọc. Nếu không tin thì có thế đến cơ quan có thẩm quyền để thẩm định. Miếng ngọc Quan Âm này thật sự trị giá ba trăm năm chục triệu đồng! “
Chu Kỳ Kỳ ngã bệt xuống đất.
Buổi tối, ở khu tập thể nữ sinh.
Bởi vì không cần tự học vào buổi tối thứ bảy nên trong mỗi căn phòng đều rất náo nhiệt, bọn họ đang an ủi Tạ Á Nam.
“Á Nam, đừng để quá nhiều gánh nặng trong lòng! Số tiền này cậu cứ an tâm nhận đi”
“Đúng! Không ai nghĩ ngọc Quan Âm của cậu lại có giá trị như vậy.
Chu Kỳ Kỳ cậu ta không chịu xin lỗi nhưng mà đã làm vỡ rồi thì nên bồi thường cho cậu. Việc này là chính đáng, cậu không hề lợi dụng hay tống tiền ai cả. Chứng nhận thẩm định chính xác cũng đã được công bố rồi còn gì”
Tạ Á Nam gật đầu: “Được rồi Sau khi an ủi, Lý Lan Hoa cũng leo trở lại giường tầng trên của mình.
Thật ra cô chưa bao giờ nghĩ tượng Phật Bà Quan Âm lại có giá trị như vậy, chính Thấm Quân Sơn đã nói với cô, bởi vì trước kia cô có cầm tấm ảnh chụp đến hỏi anh ta có thể sửa chữa được hay không. Từ đó mới biết được giá thị trường hiện tại của bức tượng Phật Bà Quan Âm bảng ngọc bích này là rất cao.
Sau khi Lý Lan Hoa về giường, cô ấy cũng không năm nghỉ ngơi mà tiếp tục bấm điện thoại.
Khi bấm số, cô ấy vô thức đưa tay sờ bụng dưới bên phải. Lúc buổi chiều cô đã xin nghỉ phép và đến bệnh viện.
Khi đường dây được kết nối, Lý Lan Hoa mở miệng nhưng lúc này, những câu nói đã chuẩn bị sẵn lại được cô nuốt vào trong, Bởi vì âm thanh vang lên không phải giọng nói dày và trâm ấm, mà là giọng nữ cứng nhắc của hệ thống: “Xin lỗi, thuê bao bạn gọi đã tắt máy”!
Sorry, the subscriber you dialed is powered off….
Lý Lan Hoa nghe xong liền gọi lại và kết quả vẫn như cũ.bg-ssp-{height:px}
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy đã chỉnh sửa tin nhắn văn bản và gửi nó đi.
“Chú nhỏ, cháu đã được cắt chỉ rễ ¡, vết thương đang hồi phục rất tốt!”
“Chú nhỏ, chú bận lắm sao?”
Gửi liên tiếp hai tin nhưng mãi khi đêm đến, ký túc xá đã tắt đèn, cô ấy cũng không đợi được hồi âm.
Thời gian trôi qua thật nhanh, sau kỳ nghỉ lễ ngắn /, thời tiết dần trở nên ấm áp hơn.
Cửa sổ mở một nửa, không khí trong lành tràn vào, thời gian đến giờ tự học còn rất lâu. Trong ký túc xá chỉ còn lại mỗi Lý Lan Hoa đang nắm ngẩn ngơ ở trên giường.
Các ngón tay giơ lên lướt xuống liên tục trên màn hình, cuối cùng cô ấy bấm vào hai chữ “Chú nhở”
Lý Lan Hoa đếm thầm trong lòng.
Đã gần một tháng kể từ khi anh ta trở về quân đội…
Trong khoảng thời gian này, anh ta không hề liên lạc với cô, mỗi lần gọi điện đều tắt máy, tin nhắn cũng không thấy tăm hơi.
Lý Lan Hoa không can tâm mà bấm lại lần nữa nhưng vẫn không có ngoại lệ, vẫn là một giọng nữ của hệ thống trên đường dây, cô thở dài rồi u sầu vùi mặt vào gối.
Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Ngô Tĩnh cầm theo phích nước trở lại và nói: “Lan Hoa, có người tìm cậu ở trên lầu ái”
“Ai vậy?” Lý Lan Hoa không nhịn được mà thò đầu ra.
“Một người đàn ông!” Ngô Tĩnh cố ý dùng giọng điệu không rõ ràng.
“Đàn ông?” Lý Lan Hoa giật mình, sau đó đồng tử cô ấy hơi nhíu lại, bên trong sáng ngời.