Chương
Lý Lan Hoa cố ý chớp chớp mắt: “Thương hoa tiếc ngọc rồi à?”
Hai người là bạn thân, trước đây về chuyện tấm thiệp nặc danh cô cũng không có giấu. Thấm Quân Sơn biết rõ sự ái mộ của Chu Kỳ Kỳ đối với bản thân mình, vậy nên khi nghe đến cô nói thế, nhất thời dựng lông lên, cả mặt chán ghét: “Trời đất, đừng đem loại con gái đó đặt chung với bổn thiếu gia được không, tối ngủ sẽ gặp ác mộng đó!”
Lý Lan Hoa bị chọc cười, lập tức hỏi: “Đúng rồi Quân Sơn, chuyện tớ nhờ cậu hỏi giúp sao rồi?”
Ngày hôm sau.
Tạ Á Nam kích động nắm lấy hai tay Lý Lan Hoa: “Lan Hoa, lời cậu nói là thật chứ? Dây chuyền của tớ thật sự có thể sửa lại sao?”
“Ừm” Lý Lan Hoa gật đầu, tỏ ý phần sau của mình: “Nhà Quân Sơn có một công ty chuyên kinh doanh ngọc thạch, gửi ảnh qua đó, người ta nói có thể phục sửa lại được!”
“Hôm qua tớ còn mơ thấy bà nội, nếu như có thể phục sửa lại vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn cậu Lan Hoa!” Tạ Á Nam cảm kích không ngừng, tất nhiên biết rằng cậu Thẩm có thể giúp đỡ cô ấy là do nế mặt Lý Lan Hoa: Ngô Tĩnh đột nhiên hùng hùng hổ hổ chạy vào lớp: “Chu Kỳ Kỳ đi học lại rồi”
“Từ tuần trước sau khi Lý Lan Hoa đem đề thi ném vào mặt Chu Kỳ Kỳ, cô ta luôn xin phép nghỉ bệnh không đến lớp, hôm quay lại quay về rồi cơ ăn âu ta chắc chắn là cho rằng mai danh ẩn tích mấy ngày, mọi người đều quên hết rồi, muốn không xin lỗi mà cho qua chuyện chắc!” Ngô Tĩnh hỏi cô: “Lan Hoa, chúng ta có cần đến tìm cậu ta nói cho ra lẽ không?”
Lúc này tiếng chuông vào học vang lên, khóe môi Lý Lan Hoa lộ chứt ý cười: ‘Không vội, đợi đến lúc tan học chúng ta chặn cậu ta cũng không muộn!”
Đợi khi tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên, Lý Lan Hoa là người đầu tiên xông ra lớp học, đem theo ba người bạn cùng phòng của mình, hùng hổ hướng lớp A đi tới.
Chu Kỳ Kỳ vân còn đang ở chỗ ngồi thu dọn, sau khi nhìn thấy cô sắc mặt liền thay đổi: “Lý Lan Hoa, cậu muốn làm gĩ?”
“Chu Kỳ Kỳ, cậu có phải quên chuyện gì rồi không?” Lý Lan Hoa đi thẳng vào vấn đề.bg-ssp-{height:px}
Thấy cậu ta giả ngốc không trả lời, Lý Lan Hoa tỏ ý đã hiếu, cho Tạ Á Nam ở bên cạnh đem dây chuyền được gói trong tấm vải đỏ mở ra, lộ ra bên trong miếng ngọc bích Quan Âm bị vỡ ra thành ba mảnh: ‘Xem ra cậu quên thật rồi, vậy tôi nhắc cậu nhớ, hình như cậu vẫn chưa thực hiện lời hứa của mình”!
“Đúng rồi! Lần trước hai người họ đánh cược, sau đó Lý Lan Hoa thi được tròn điểm. Ngay hôm đó Chu Kỳ Kỳ liền xin nghỉ về nhà, vẫn chưa hoàn thành lời cược mà bọn họ đã đặt ra nữa!”
“Vậy Chu Kỳ Kỳ bây giờ phải nói xin lỗi với Tạ Á Nam, đồng thời quỳ xuống đất dập ba lạy, còn phải gọi to bà nội con sai rồi?”
Nghe thấy lời bàn tán của người xung quanh, móng tay Chu Kỳ Kỳ chọc chọc vào lòng bàn tay.
Nghĩ rằng nghỉ học được một tuần, chuyện này sẽ bị lãng quên, không ngờ rằng cô còn trực tiếp qua tận đây. Quỳ gối dập đầu, chuyện nhục nhã như vậy, Chu Kỳ Kỳ có bị đánh chết cũng không chịu làm, hơn nữa cô ta cũng đã nghĩ xong đối sách.
Chu Kỳ Kỳ đứng dậy, điếc không sợ súng mà nói: “Không phải chỉ là làm vỡ một sợi dây chuyền rách thôi hay sao, tôi đền lại một sợi không phải xong rồi àI”
Móc lấy bóp tiền, đem ba triệu rưỡi sớm đã chuẩn bị sẵn rút ra, mười phần khí phách mà đất trên bản học.
Đối với học sinh cấp ba mà nói, đa số tiền dùng sinh hoạt một tháng dùng chỉ từ hơn hai triệu rưỡi đến ba triệu rưỡi. Mọi người nhìn thấy Chu Kỳ Kỳ lấy ra số tiền như vậy, đã thấy nhiều lắm rồi, thậm chí còn cảm thấy dư ra không ít.
Chu Kỳ Kỳ ném xong tiền, bỗng chốc vươn người ra trước.
Tấm vải đỏ vốn dĩ ở trong tay Tạ Á Nam bị cô ta giật mất, Chu Kỳ Kỳ cầm lấy hòn đá đang đè trên cửa sổ, hung hăng đập xuống.
“Bộp!”
Lý Lan Hoa phản ứng lại trong chốc lát, muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa Phản ứng này quá nhanh, ai cũng không ngờ tới. Lúc hòn đá được cầm lên, vốn dĩ tượng Quan Âm bị vỡ thành ba miếng còn có thể sửa lại, vào lúc này hoàn toàn biến thành mảnh vụn. Chỉ nhìn thấy Tạ Á Nam bổ tới, trong khoảnh khắc ấy nước mặt rơi đây mặt.