Dưới gốc cây bách thụ có một cái quán nhỏ của ông thầy tướng số, người xem bói là vị lão nhân mặt mày hiền lành râu tóc bạc trắng.
Cái quán nhỏ này không hề ảnh hưởng đến phố sá sầm uất xung quanh, cứ im lặng nằm trên con đường lớn, mà con đường lớn như vậy lại vô cùng ít người lui tới , thật là cổ quái.
Kéo ngựa đi qua, Diệp Thế Đào tò mò liếc mắt, khi nhìn đến nụ cười mang ý vị sâu sa của lão nhân kia , hắn bất giác tiến về phía trước.
“Khách quan, muốn xem cái gì?”
“Tình.” Hắn muốn hỏi đường duyên của mình và trực giác cho biết lão nhân này sẽ cho hắn đáp án.
Mệnh hệ tình, tâm kí ái, dĩ tình thường, ái tương tùy.
“Có ý tứ gì?” Diệp Thế Đào nghi vấn nhìn câu chữ lão nhân viết xuống.
“Kiếp trước , đường tình duyên của khách quan quá sâu nặng, đem tình buộc với mệnh, kiếp này nếu không chiếm được tình cảm của người trong lòng, người nọ rời đi tức đau lòng mà chết, một khi nhận được cảm tình từ đối phương, tất cả mọi đau khổ đều biến mất.”
Nói đến đau lòng, hắn mới nhớ tới gần đây Ôn Nhu quả thật ít kêu đau, thế này chẳng phải là nói nàng đã yêu hắn ư, trong lòng không khỏi mừng như điên.
Lão nhân thật sâu liếc hắn một cái, lộ ra ý vị thâm trường tươi cười,“Chỉ tiếc, đau lòng hết , ốm đau lại đến.”
“Giải thích thế nào?”
“Khách quan về nhà thì sẽ hiểu.”
“Cám ơn.” Ném mười hai đĩnh bạc nguyên chất lên bàn, Diệp Thế Đào đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Khách quan, sắp chia tay , lão hủ tặng ngươi mấy chữ.”
“Không cần .” Hắn lắc đầu.
“Ngươi sẽ cần .” Lão nhân chắc chắn tươi cười khiến hắn dừng cước bộ.
‘Vũ khôi tình kiếp, lương dược phi dược
Tâm khiên Y Nhân, hồn phách tương tùy
Duyên định tam sinh, mệnh hệ thiên nhân
Nhược tầm phương tung,diêu chỉ đế sư .’
“Cái này ?” Hắn nhíu mày khó hiểu.
“Vẫn là câu nói kia, khách quan về nhà thì sẽ hiểu.” Lão nhân tươi cười bỗng nhiên lộ ra vài tia hứng thú, còn có chút biểu tình vui sướng không thể bỏ qua khi người gặp họa.
Hoa mắt ư?
Diệp Thế Đào nhìn chăm chú, phát hiện vẻ mặt lão nhân hòa ái dễ gần, ánh mắt hiền lành, quả nhiên, vừa rồi là hoa mắt .
“Tam thiếu, muốn về sơn trang sao?” Tùy tùng nhìn thấy trời sắp mưa liền hỏi.
“Đương nhiên, mưa nhỏ cũng phải trở về.” Cầm tờ giấy có mấy chữ vừa rồi, nghĩ đến nhiều ngày nay không thấy Ôn Nhu, hắn nhịn không được mỉm cười. Trở về trước hai ngày , chắc chắn có thể cho nàng một cái kinh hỉ.
“Nhưng gần đây thân thể ngươi không thoải mái, nếu gặp mưa……”
“Chúng ta đi.” Hắn không cho người ta phản bác, xoay người lên ngựa.
Giục ngựa chạy như điên, hận không thể mọc thêm hai cánh để bay trở về Phú Quý sơn trang. Sớm biết rằng tương tư đến mòn người như vậy, hắn đã mang nàng đi cùng .
~ ~ ~
Kéo không đi, đi thì chậm.
Tính tình con lừa thiên chân vạn xác,thật đúng với danh phù kỳ thực của con lừa.
Ôn Nhu hổn hển lấy roi ra sức đánh, sau đó liền thấy con lừa đã làm nàng hao tâm tổn sức nửa tiếng đồng hồ nhấc bốn vó, chạy như điên, khiến nàng lâm vào một trận nghẹn họng nhìn trân trối, xem thế là đủ rồi, thật muốn hô to một tiếng,“Kiệt Khắc, này thật sự là rất kỳ lạ !”
Đồ con lừa chết tiệt, lừa ngu ngốc, vô tâm không phế ( không có tim , không có phổi), thiên lôi đánh xuống con lừa thối, uổng phí nàng cho nó ăn, cho nó ngủ, chẳng qua cho nó làm cái việc xứng với chức vụ khuân vác , nó lại “ Khí chủ xuất tẩu”( Bỏ chủ trốn đi), để lại một mình nàng ở vùng hoang vu, đằng trước không có cái thôn nào,đằng sau lại không có khách điếm . Thật sự là ở nơi đất khách quê người, đưa mắt nhìn đều là thê lương.
Thở dài rồi lại thở dài, oán hận xong rồi vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trước mắt.
Mặt trời đã ngả về tây, ông trăng dần dần nhô lên ở phía đông, phải nhanh chóng tìm một căn nhà để trú thôi, nếu không , ăn ngủ vùng hoang vu, đối với một cô gái độc thân mà nói chỉ sợ không phải loại chuyện đáng chờ mong.
Đi men theo con đường bé như cái ruột dê, đi mãi cho tới khi ánh trăng treo cao trên ngọn liễu , rốt cuộc nhìn thấy con đường lớn.
Anh nông dân ấy không có lừa nàng, tặng hắn một lượng bạc thực không uổng.
Ánh trăng sáng tỏ trải dài trên đường, đằng trước sáng sáng như có đèn.
Lôi lương khô từ trong bao quần áo ra, ăn từng miếng từng miếng, rồi lại cậy nút cái bình nước da dê ra uống, thích thật!
Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường.
Nay, Ôn Nhu rốt cục ngộ được những lời chân lý này.
“Rầm rập……” Tiếng bước chân chạy vang lên trong màn đêm yên tĩnh càng lúc càng rõ ràng hơn, phát ra những âm thanh khó nghe trên con đường lớn.
Ôn Nhu mắt hạnh trừng trừng trầm tư, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn về phía trước, nàng thấy cái đầu con lừa từ xa đến gần.
“Lừa chết tiệt, ngươi còn trở về làm gì?”
Dưới ánh trăng , đôi mắt sám hối của con lừa ba ba nhìn chủ nhân nộ khí đằng đằng.
“Ngươi còn có mặt mũi giả vô tội?” Nàng bắt đầu quở trách,“Ngươi thử ngẫm lại xem mình tạo phản bao nhiêu lần? Oa a, tốn tiền mua ngươi tới để thêm khó khăn à? Ngươi nói, ta nếu không ném ngươi, chẳng phải là có vẻ ta quá dễ tính đi?” Nàng tức giận , hai tay chống nạnh.
Con lừa duỗi chân chạm đất, bộ dáng như đang nhận tội, làm cho người đang khiển trách nó cũng bật cười ra tiếng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Ôn Nhu cảm thấy con lừa này ấy rất giống Diệp Thế Đào, thí dụ như thường thường chọc nàng tức chết đi được, sau đó lại giả bộ đáng thương làm cho nàng vui vẻ , sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Đánh đầu một cái, sao lại nghĩ tới lưu manh kia? Đã nói phải tránh xa a!
Cưỡi lên con lừa, khoan thai bước về đằng trước, mặc kệ nghênh đón nàng là cái gì, nàng nhất định phải tới được Trường An.
~ ~ ~
Từ trước tới nay Ôn Nhu luôn không thích mùa hè,thời tiết tháng sáu như tiểu hài tử thay đổi bất thường, không có báo trước cho người ta thương lượng. Hiện tại chính vì cái thời tiết quỷ quái ấy mà nàng bị trì hoãn ở “Thanh Viễn khách điếm” để tránh mưa, bất đắc dĩ thưởng thức cảnh trí độc đáo của cơn mưa.
Vũ đả ba tiêu lệ không thùy, vô nhân tri thị vấn tình ngữ (Convert là : Vũ đánh chuối tây lệ không cúi, không người biết là hỏi tình ngữ. , ta không hiểu :( )
Thở dài, buồn bực.
Thời tiết âm u này thực khiến người ta phát điên, trong lòng phiền chán , nàng cũng sắp bị bức điên rồi.
Tiểu nhị nhìn khách nhân buồn bực ở lầu hai, không ngừng đi qua đi lại trên hành lang.
Vị khách quan trẻ tuổi này ra tay hào phóng, còn rất khách khí với người khác, không phải loại người khó hầu hạ, cần đặc biệt chú ý lấy lòng, vả lại khách nhân này còn cưỡi một con lừa lì lợm đã để lại ấn tượng sâu sắc với hắn, vì thế khách nhân ấy thân là chủ nhân con lừa, nghiễm nhiên trở thành đối tượng mà người khác theo bản năng muốn quan sát.
“Khách quan, sốt ruột cũng vô dụng, mưa này chỉ sợ nửa khắc chưa chắc đã ngừng được.” Tiểu nhị đem nước lên lầu hảo tâm trấn an.
Ôn Nhu bất đắc dĩ gật đầu. Như thế, xem thời tiết này chắc chắn cũng phải tới vài ngày sau, chỉ là, con lừa kia thường thường không hợp tác với nàng, cộng thêm thời tiết âm u , thật khác xa một tháng đi đường như trong dự định của nàng. Nàng cũng từng muốn đổi sang cưỡi ngựa, nhưng mà ở chung với con lừa kia lâu dần liền phát sinh cảm tình, huống hồ tính cách nó thỉnh thoảng lại nháo loạn khiến nàng tăng thêm không ít lạc thú dọc đường đi.
Nhìn trời lại thở dài, nàng chỉ có thể nhẫn nại chờ .
Thanh Viễn khách điếm nằm ở chỗ yếu đạo ,nơi giao nhau của bốn phía đông tây nam bắc, làm ăn tốt đến nỗi đếm tiền đỏ cả mắt, hơn nữa mấy ngày nay trời mưa to cản trở đường đi , các phòng liền chật cứng người.
Ghé vào lan can nhìn người phía dưới vui chơi giải trí, dùng ngôn ngữ địa phương tán dóc vài chuyện lạ, đương nhiên cũng không tránh được có tin tức hỗn loạn giang hồ trong đó.
Ôn Nhu nhăn mày lại. Diệp lưu manh sinh bệnh sao? Thật không ngờ sức sống hắn bắn ra bốn phía, tinh lực dư thừa vẫn có một ngày sinh bệnh, nhớ rõ hắn nói qua từ nhỏ đến lớn rất ít khi bị bệnh, phỏng chừng là nhầm lẫn gì đi? Bất quá nàng vẫn nhịn không được mà lo lắng, quả thật không phải không muốn để ý là được.
Ai! Không tiếng động thở dài, mặc dù đi ra khỏi Phú Quý sơn trang, rời xa Diệp Thế Đào, nhưng lòng của nàng luôn không tự chủ được bay đến bên người hắn, thậm chí có đôi khi nàng định quay đầu trở về, cũng may ý chí nàng đủ kiên cường để chống đỡ.
“Sao lại không có phòng ? Ngươi không thể sai người dọn ra một gian à!”
Thanh âm mãnh liệt khuấy động không gian toàn khách điếm, mọi người dồn ánh mắt nhìn đoàn người vừa tiến tới đại môn.
Đó là một cô nương làm cho người ta có cảm giác ánh mắt tỏa sáng, nhìn thấy nàng tựa như giữa nắng hè chói chang gặp được cơn gió mát lạnh, cảm giác thật thoải mái a!
Ôn Nhu mắt sáng rực lên. Mỹ nữ a! Cho dù kém vài phần so với Bạch Mộng Ly, nhưng vẫn là vị giai nhân khó gặp nha.
Bất quá, xung quanh vị nữ tử mắt lộ ra hung quang ấy là một đám hộ vệ nha hoàn ,những ai bị ánh mắt bọn hộ vệ đảo qua đều ngoan ngoãn thu hồi.
“Khách quan, quả thật đã hết,hôm nay trong điếm có rất nhiều người chen chúc tới trọ .” Chưởng quầy lộ vẻ mặt khổ sở, việc buôn bán sợ nhất chính là gặp phải khách nhân khó chơi như vậy.
“Vậy cứ để bọn họ chen chúc với nhau đi ,nhưng tiểu thư nhà ta tuyệt đối không thể .”
Quả là không biết phải trái. Ôn Nhu khinh bỉ trừng mắt, hứng trí với vị mỹ nữ kia giảm xuống không ít.
“Trừng cái gì mà trừng, muốn chết sao!”
Ặc! Bị bắt gặp.
“Tự kỷ như thế làm gì? Ngươi cho là bộ dạng ngươi đẹp đến nỗi người gặp người thích sao, sao không lấy cái gương soi xem, vẻ mặt dữ tợn này chắc chắn làm bọn trẻ sợ phát khóc.” Ôn Nhu từ trước tới nay cái gì cũng chịu , có điều tuyệt đối không chịu thiệt , cho dù có rơi vào tình huống tự tìm đến cái chết , nàng vẫn không tự chủ mà cãi lại .
Có người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ. Chàng thiếu niên này thật can đảm, nhưng là phi thường muốn chết rồi.
Chưởng quầy đã sớm toát mồ hôi hột.
Đại hán tay cầm chuôi đao, hai mắt bạo trừng.
Ôn Nhu cường tự trấn định nhíu mày,“Sao nào, nói thật phạm pháp hả! Ngươi hung ác thế này, không lo làm sợ tiểu thư nhà các ngươi à.”
Có thể là câu nói cuối cùng đánh đúng mấu chốt , đại hán lập tức biến đổi hung tướng, cung thanh nói với chủ tử:“Thuộc hạ không khống chế được, mong tiểu thư thứ lỗi.”
“Đừng hung dữ như vậy, công tử kia không phải người xấu.” Cô gái dịu dàng nói.
Bề ngoài mỹ mạo , hơn nữa tính cách còn mềm mại, quả thực hoàn mỹ nha!bg-ssp-{height:px}
“Chưởng quầy, bảo tiểu tử đó nhường phòng.”
Cẩu không đổi được ăn thỉ ( Cái này hơi ‘bẩn’ :| ta để nguyên vậy ) , quay người một cái đã trở thành bộ mặt khó coi.
Ôn Nhu lại khinh bỉ trừng mắt. Dựa vào cái gì mà bảo nàng nhường phòng?!
“Khách quan, vị công tử kia đã thanh toán hai lần tiền thuê phòng, hắn không thích chung phòng với người khác.” Chưởng quầy khuôn mặt tươi cười sắp không nén được giận .
“Chúng ta trả gấp đôi.”
“Ngươi có tiền ta không có sao? Chưởng quầy, ta cũng thêm.” Hai mắt Ôn Nhu bắt đầu phun hỏa. Bắt nạt nàng không có tiền à! Trời mới biết nàng từ khi sinh ra đến giờ , cái duy nhất không thiếu chính là tiền .( Vịt : Vầng , có tiền là có tất cả rồi ạ :) còn thiếu gì nữa chị )
“Chưởng quầy, đây là sản nghiệp Phú Quý sơn trang đi!” Cô nương xinh đẹp lại lên tiếng.
“Đúng vậy, xin hỏi cô nương là?” Chưởng quầy chần chờ hỏi, nếu là người trong nhà thì nói gì đi nữa cũng phải giành ra một căn.
“Tiểu thư chúng ta là đại tiểu thư của Hồng Phong sơn trang.” Tiểu nha hoàn tự hào báo danh.
“Nguyên lai là Viên biểu tiểu thư a, tiểu nhân không biết là người.” Chưởng quầy vội vàng vái chào.
Ôn Nhu trào phúng giơ khóe miệng, nguyên lai đi đến đâu cũng vẫn có thể dựa vào chỗ dựa vững chắc là như vậy, nàng đã có thể đoán được tình cảnh mình không nơi trú ngụ rồi . Chết tiệt!
“Hiện tại đã bảo vị thiếu niên kia nhường phòng được chưa!”
Di, đây là vị tiểu thư kia mỹ lệ nói sao? Ôn Nhu nháy mắt mấy cái, chán ghét nhăn mi.
“Này…… Biểu tiểu thư……” Chưởng quầy khó xử.
“Ta nghĩ vị công tử này sẽ đồng ý .” Viên Thanh Thanh mỉm cười, khẩu khí chắc chắc nói.
Ôn Nhu nghiêng đầu. Nàng ta dựa vào cái gì mà khẳng định chính mình sẽ hành động như thế?
“Công tử, ý ngươi sao?” Viên Thanh Thanh đưa đôi mắt chứa đầy tình ý bắn về phía người trên lầu, cố ý toát ra phong vận mê người. Luôn luôn không có nam nhân nào chống đỡ được thế công nhu tình này của nàng.
Đáng tiếc, Ôn Nhu là nữ phẫn nam trang, vừa thấy đối phương lộ ra loại biểu tình này, nàng liền hiểu được mười phần mười. Mỹ nhân kế đây mà.
Ôn Nhu rất lễ phép ôm quyền,“Thực xin lỗi, ta vạn vạn không nghĩ tới sẽ nhường phòng, nếu không đã không trả hai lần giá .”
Ánh mắt Viên Thanh Thanh trong tích tắc hiện lên một chút tức giận, bất quá vẫn là nhợt nhạt tươi cười, nói:“Công tử, ngươi nhẫn tâm nhìn ta không giường để ngủ sao?”
Nàng gãi gãi đầu, ra vẻ khó khăn ,“Nhưng nếu tiểu thư có giường ngủ, thì ta lại không có, đây gọi là người không vì mình trời tru đất diệt , tiểu thư cũng không thể ép buộc, có phải hay không?”
“Ngươi……” Xong rồi, Viên Thanh Thanh không thể khoác bộ áo thục nữ bên ngoài nữa, lửa giận bừng bừng.
Ôn Nhu vừa lòng kéo khóe miệng. Nàng đời này ghét nhất là người làm bộ làm tịch, nếu đối phương vẫn cố tình, không kích thích một chút thì buổi tối nàng sẽ không ngủ được.
“Ta muốn ở phòng của hắn.” Viên Thanh Thanh lên giọng.
Chưởng quầy há hốc mồm, nhìn qua nhìn lại mấy lượt mà đau đầu nhức óc.
“Khách quan, ngài có thể……”
“Không thể.” Ôn Nhu trả lời trảm đinh tiệt thiết. Dựa vào cái gì? Liền bởi vì nàng không phải biểu tiểu thư Diệp gia sao?
“Tiểu thư nhà chúng ta là vị hôn thê của nhị thiếu gia các ngươi, ngươi dám sơ suất không tiếp đón?” Tiểu nha hoàn vênh váo.( Vịt túm tóc tạt tai tát tới tấp Hứ , cho ngươi chết )
Chưởng quầy lại khẩn cầu nhìn phía trên lầu.
Ôn Nhu nhất thời lộ ra biểu tình vui sướng, ý niệm đùa dai trong đầu tự nhiên xuất hiện, vội vàng xoay người đi về phòng.
Người bên dưới nhìn theo dò xét , chưa đoán ra nàng định làm gì.
“Tiểu thư, ngươi xem đây chính là Diệp nhị gì đó?” Ôn Nhu kích động đem một cuốn tranh ném xuống.
Tùy tùng của Viên Thanh Thanh tiếp nhận bức họa , mở ra, vẻ mặt nàng ta vô cùng bất ngờ. Diệp nhị thiếu sẽ không để bức họa này lưu truyền bên ngoài.
“Ngươi trộm ở đâu ?” Lớn tiếng chất vấn.
Ôn Nhu đắc ý cười, ghé vào lan can cười đến dị thường vui vẻ,“Đâu có, Diệp nhị tự chạy tới vẽ cho ta.” Tất cả là vì muốn nàng hảo hảo đợi ở Minh Nguyệt tiểu lâu, để lão Tam nhà hắn hỗ trợ chuyện xử lý trang vụ.
Sắc mặt Viên Thanh Thanh trở nên phi thường khó coi,“Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?”
Ôn Nhu bĩu môi, cười đến ám muội,“Tiểu thư đoán đi?” Ngươi tiếp tục đi! Cái này không thể không rơi vào vạc dấm chua được. Bất quá sau khi gặp Viên Thanh Thanh, Ôn Nhu rốt cục hiểu được vì sao Diệp nhị công tử chậm chạp không chịu cưới thê tử vào cửa, đổi thành nàng, nàng cũng không cần.
Thưởng thức sắc mặt Viên Thanh Thanh lúc xanh lúc trắng, Ôn Nhu tâm tình vô cùng tốt, kìm lòng không đậu ngâm nga khe khẽ.
“Bắt hắn xuống đây.” Viên Thanh Thanh tức giận dậm chân.
“Vâng.” Tên đại hán hung ác kia lập tức khom người lĩnh mệnh.
Cái khăn trên đầu bị tuột,làn tóc dài rơi xuống vạch trần giới tính thật của Ôn Nhu.
Là nữ nhân ! Viên Thanh Thanh bị đả kích quá nặng, dùng ánh mắt để giết người nhìn chằm chằm nàng ,“Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?”
Ôn Nhu lặng lẽ lè lưỡi, sờ sờ cái mũi, lo lắng nói như thế nào mới không chấm dứt cái mạng nhỏ của mình.
“Khụ, nàng là vị hôn thê của ta.” Có người thản nhiên cười, mạch lạc trả lời.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung ở cửa lớn, một nam tử thần sắc không tốt , hình như đang mang bệnh tựa vào cạnh cửa, cười cười nhìn khung cảnh bên trong.
“Diệp lưu manh, ngươi sinh bệnh ?” Ôn Nhu lo lắng hỏi, sau đó chột dạ quay đầu đi. Thiếu chút nữa đã quên chính mình là lén chạy trốn , nay bị bắt được.
“Nàng còn biết lo lắng cho ta sao? Hừ hừ, ta nghĩ nàng sớm đã quên ta chứ!” Diệp Thế Đào ho nhẹ vài tiếng, mặc cho tùy tùng dìu tới ngồi xuống một cái ghế.
“Tam thiếu, thời tiết xấu như vậy sao người lại xuất môn ?” Chưởng quầy lo lắng hỏi, nhanh chóng dặn dò tiểu nhị chuẩn bị canh gừng.
“Nếu không phải thê tử chạy mất, ta cũng đâu muốn kéo cái thân hư này ra ngoài.” Hắn ý tứ lên tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng người đang chột dạ.
Cắn cắn môi dưới, Ôn Nhu liếc mắt ,“Cơm có thể ăn nhiều, nói không thể nói loạn, ta khi nào thì thành thê tử của ngươi? Chính ngươi đợi không được, thì đừng có vu oan cho ta, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết ngươi đối với việc quản lý gia nghiệp có bao nhiêu không kiên nhẫn sao?” Hừ hừ, nếu không Diệp nhị cần gì đem bức họa hoa mai quý như vậy tặng nàng.
Diệp Thế Đào cười cười, uống một ngụm trà cho ấm cổ, không có hảo ý nhìn nàng,“Nếu nàng không thừa nhận là thê tử của ta, như vậy nhị tẩu tương lai nhà ta sẽ không khách khí với nàng, ta tất không quản .”
Đây là uy hiếp, ai nghe cũng hiểu ,vô cùng kinh ngạc không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn về người vẻ mặt phẫn nộ.
Oa a, đồ lưu manh, cư nhiên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Ôn Nhu bắn phá hắn bằng ánh mắt, dùng ý niệm lăng trì hắn,“Diệp lưu manh, ngươi đừng quá đáng, cùng lắm thì ta nói chính mình là người trong lòng Diệp nhị, ta cũng không tin vị tiểu thư này dám làm khó dễ ta trước mắt bao người.”
“Nhu nhi –” Diệp Thế Đào khẩu khí đột nhiên băng lạnh,“Đừng ăn nói lung tung.”
Nàng trừng mắt hắn,“Ngươi không giúp ta, chẳng lẽ còn không cho ta kiếm chỗ dựa! Nếu không phải Diệp nhị có thê tử, Diệp đại tẩu đối ta không tốt lắm , ta còn muốn nói mình là tình nhân của Diệp nhị nha.”
Diệp Thế Đào biểu tình bắt đầu vặn vẹo. Nữ nhân này quả thực là cố ý khiêu khích hắn mà.
Ta chính là khiêu khích đấy ? Ai kêu ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Ôn Nhu ánh mắt toát lên toàn bộ suy nghĩ.
Lúc này náo nhiệt càng thêm lớn, mọi người hứng thú dạt dào nhìn bọn họ.
Bất đắc dĩ thở dài, Diệp Thế Đào nhìn về phía Viên Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, cười khổ:“Biểu muội, ngươi cũng thấy đấy, Nhu nhi chính là người ăn mềm không ăn cứng, ngươi nếu muốn đấu với nàng, nàng dù chết cũng không cúi đầu, hơn nữa trước khi chết còn có thể quấy nhiễu ngươi đến hôn thiên ám địa.”
Ra vẻ hiểu chuyện gật đầu, ánh mắt mọi người vô hạn đồng tình nhìn Diệp Thế Đào.
“Nàng thật là vị hôn thê của ngươi?” Viên Thanh Thanh ánh mắt khao khát nhìn tam biểu ca.
Diệp Thế Đào mỉm cười gật đầu,“Lúc đại thọ sáu mươi của cha ta , hai người không phải đã từng gặp nhau sao?”
Viên Thanh Thanh cẩn thận đánh giá Ôn Nhu. Đúng là nữ tử từng đại náo thọ yến, có điều khi ấy nàng mặc nữ trang, nay thay đổi nam trang nên nhất thời không nhận ra.
“Ta chưa gặp nàng ta.” Ôn Nhu lẩm bẩm.
Diệp Thế Đào cười nói:“Nàng cùng thê tử Khúc Du Nhiên thiêu hủy lục vị trai nhà chúng ta, đương nhiên không có thời gian đi quan tâm chuyện này.”
Ôn Nhu mặt đỏ bừng. Cái lục vị trai kia cần phải xây lại rồi, nàng chỉ là “Quyết công tới vĩ”, việc gì phải nói ra lời đâu . ( =.= ,)
Mọi người chung quanh cười vang. Chuyện xảy ra tại Phú Quý sơn trang vào đại thọ sáu mươi Diệp lão gia sớm truyền khắp giang hồ,người không biết thật đúng là không nhiều lắm.
“Tam thiếu, thuộc hạ chuẩn bị phòng ngủ cho người, thiếu gia mau đi tĩnh dưỡng .”
“Không cần, ta ngủ cùng Nhu nhi là tốt rồi, ngươi đem một phòng cho biểu tiểu thư ở đi.”
“Nhưng là, nam nữ thụ thụ bất thân……” Chưởng quầy đang nói bỗng nhìn thấy ánh mắt chủ tử mỉm cười, lập tức ngầm hiểu.
“Chưởng quầy, ngươi dám để hắn ở cùng một phòng với ta? Tin hay không ta đốt sạch cái khách điếm này của ngươi!” Ôn Nhu chống nạnh trợn mắt nhìn.
Chưởng quầy cúi đầu cười thầm. Đã sớm nghe phong thanh Tam thiếu yêu nữ tử tính tình hỏa bạo, hôm nay gặp quả nhiên không giả.
Diệp Thế Đào mệt mỏi xoa huyệt thái dương, cười đáp :“Khi nàng còn ở Minh Nguyệt tiểu lâu không phải mỗi ngày đều ngủ cùng ta sao? Sao ra ngoài lại xấu hổ?”
Tức giận, ánh mắt Ôn Nhu bắt đầu bắn ra bốn phía.
“Lí Thanh,mang kiếm cho Ôn cô nương mượn đi!” Diệp Thế Đào trêu tức.
“Vâng.”
Lí Thanh lĩnh mệnh đi qua, đem kiếm giao cho người đang cấp bách tìm hung khí. Trong lòng cười thầm, Tam thiếu quả nhiên lấy việc chọc giận Ôn cô nương làm thú vui.
Ôn Nhu ôm lấy thanh kiếm. Thực nặng a! Rút ra một đoạn, nghiêng đầu nhìn thân kiếm, thực sắc bén nga! Vạn nhất làm thương bản thân thì làm sao bây giờ? Nhãn châu chuyển động, nàng giương mắt nhìn,“Có chủy thủ không?”
“Không có.” Lí Thanh thành thực trả lời.
“Chưởng quầy, phiền toái vào phòng bếp đem cái dao thái thịt ra đây.” Ôn Nhu trịnh trọng yêu cầu.
Chưởng quầy nhìn vẻ mặt chủ tử hứng thú, lại nhìn vẻ mặt Ôn Nhu kiên quyết, buồn cười lắc đầu, xoay người đi lấy dao.
Mưa to cản đường , mọi người vốn nhàm chán muốn chết, nay lại cảm giác thời gian trôi thật nhanh, vô cùng vui vẻ.