Những lời này của Tần Việt làm cho đám người sững sờ ngay tại chỗ.
Trì Bối nghe, mặc dù cảm thấy không có khả năng nhưng vẫn theo bản năng mà nhìn Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ. Cô trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Chị…”
- --ĐỌC FULL TẠI
Trì Bảo trừng mắt nhìn cô, sự cảnh cáo trong ánh mắt kia rất rõ ràng.
Đại khái ý là nếu dám hỏi ra suy nghĩ bây giờ của em thì mối quan hệ chị em này của chúng ta có thể không cần nữa.
Trì Bối cũng không biết là nhìn không hiểu hay là nhìn hiểu rồi mà vẫn muốn nói, cứ như vậy mà trực tiếp hỏi ra: “Chị thật sự ghét lấy chồng à? Hai mươi tám tuổi cũng không lớn, nếu chị cảm thấy em đi trước chị thì em có thể không cưới, dù sao thì em vẫn còn nhỏ.”
Cô đi đến bên cạnh Trì Bảo cười, nói khẽ: “Chờ chị cưới rồi em cưới sau, hiện tại em cũng chưa kết hôn mà.”
Tần Việt: “…”
Sự việc phát triển có điểm gì đó không đúng vậy?
Mới đầu Trì Bảo nghe còn muốn đánh người, nghe đến phía sau mặt mũi đã tràn đầy sự đắc chí, cô ấy giương cằm lên, khiêu khích nhìn về phía Tần Việt “ôi” một tiếng: “Em gái chị không hổ là em gái ruột của chị.” Cô ấy có chút tự hào nói: “Quả nhiên là chị gái lớn nhất.”
“Đó là đương nhiên.” Trì Bối phối hợp diễn kịch với cô ấy.
- --ĐỌC FULL TẠI
Mặt Tần Việt hiện tại đã đen thui rồi, hoàn toàn không thể nhìn nữa.
Trì Bảo còn muốn châm thêm lửa vào, cười nói: “Vậy thì từ từ mà chờ, chị kết hôn còn không biết là vào lúc nào đâu, em sẽ không giục chị chứ?”
Hiện tại Trì Bối hoàn toàn không dám nhìn Tần Việt, cúi đầu đáp lời: “Đương nhiên là không.”
Cô ấy tuyệt đối sẽ không thúc giục, nhưng Tần Việt có thúc giục hay không cô cũng không biết.
Cuộc đối thoại của hai người khiến người ngoài nghe chỉ biết cười ha ha, Trần Thiến và Ôn Nhiên là một đôi, hai người này hoàn toàn không để cho Tần Việt một chút mặt mũi nào, trực tiếp cười ra tiếng.
Trần Thiến thấy tính cách Tần Việt hơi có chút thay đổi thì cũng không sợ nữa, cô ấy nhịn không được cười trêu chọc nói: “Giám đốc Tần, không ngờ anh cũng có ngày này.”
Ôn Nhiên vỗ đầu bạn gái mình, nhíu mày cười nói: “Giám đốc Tần của chúng ta hẳn là gặp phải vấn đề khó khăn lớn của thế kỷ rồi.”
Hoắc Gia Hành liếc mắt nhìn người đàn ông sắc mặt nặng nề ở đối diện, suy nghĩ một chút nói: “Cứ là nuôi vợ từ nhỏ bên người thì tốt hơn.”
Chu Sơ Niên rửa dâu tây nghe lời này sao lại cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn Hoắc Gia Hành một cái.
Hoắc Gia Hành cười cười với bà xã mình, hô hào: “Bà xã, để anh rửa cho.”
Đám người: “…”
Con mẹ nó, thật là quá đáng!! Trước kia Hoắc Gia Hành ở trước mặt mọi người cũng sẽ không gọi Chu Sơ Niên là bà xã, bình người hai người này đều gọi tên nhau! Lần này là cố ý!
Hứa Nịch ở một bên nhịn cười, trực tiếp để hai người này rửa dâu tây, ngồi về bên cạnh Quý Bạch nói thầm: “Đây là có chuyện gì vậy, sao tụi em hái dâu tây về mà Trì Bảo và Tần Việt đã như vậy rồi?”
Quý Bạch vỗ vỗ mu bàn tay của bà xã nhà mình, thấp giọng nói: “Trì Bảo đoán chừng là hơi ghen tị, em gái của mình bị người ta chiếm mất, mặc dù đã đồng ý rồi nhưng nhìn vẫn có chút không thoải mái.”
Loại tâm tình này, đa số người đều có thể hiểu được.
Thật ra có lẽ là luyến tiếc.
Hứa Nịch bật cười, gật gật đầu: “Tính cách của Trì Bảo là như vậy thật.”
“Ừm, chúng ta xem kịch thôi.”
Cố Ngôn Lễ ở một bên: “…”
Có phải mấy người không để ý đến còn có bạn trai của Trì Bảo là tôi đây có mặt không?
Anh ta ngước mắt, nhìn về phía tiểu hồ ly cách đó không xa, tràn đầy khuôn mặt Trì Bảo là ý cười hả hê, giống như sử dụng mưu kế lấy được hạng mục lớn vậy, hoặc là có khi còn vui vẻ đắc ý hơn việc lấy được hạng mục lớn ấy chứ.
Anh lại nhìn Tần Việt mặt đang tối sầm lại một cái, nghĩ bụng không thể hoàn toàn đắc tội, ho một tiếng đi về phía Trì Bảo bên kia: “Trì Bảo.”
“Hả?” Trì Bảo còn đang đắc ý nhìn bạn trai mình: “Làm sao vậy?”
“Chúng ta qua bên kia xem đi.”
Trì Bảo liếc nhìn anh ta một cái: “Không đi.”
Cố Ngôn Lễ cũng không nhiều lời với cô ấy, ngay trước mặt mọi người khom lưng nói một câu gì đó với Trì Bảo, Trì Bảo bỗng ngoan ngoãn đứng lên.
Đám người lại một lần nữa trợn mắt hốc mồm.
Cũng phải, trong số bọn họ cũng chỉ có Cố Ngôn Lễ vừa nho nhã lại có chút cặn bã này mới có thể quản lý được cô ấy.
Chờ đến sau khi Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ đi rồi, Trì Bối mới cẩn thận quay đầu nhìn bạn trai mình, lúc này Tần Việt đang cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết có đang tức giận hay không nữa.
Trì Bối ngẫm nghĩ giây lát, vẫn đến ngồi bên cạnh Tần Việt.
Cô đi qua, Tần Việt ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Trì Bối cũng không vội, cô chậm rãi lấy điện thoại ra nhắn tin.
Điện thoại của Tần Việt rung lên một cái, anh liếc nhìn, dừng một chút lại ngẩng đầu nhìn Trì Bối.
Trì Bối cong cong khóe miệng cười, dán bên tai anh hỏi: “Anh có muốn ăn dâu tây không?”
Tần Việt dừng lại, thấp giọng từ chối: “Không muốn ăn.”
Trì Bối: “Thật à, nhưng đó là dâu tây em một lòng muốn hái cho anh mà.” Cô liếc nhìn Tần Việt, cố ý hỏi: “Anh chắc không ăn chứ?”
Từ trong lời này Tần Việt nghe ra một chút ý tứ không bình thường. Anh cất điện thoại, ngước mắt nhìn bạn gái mình.
Bạn gái anh mang theo ý cười, mặt mày chúm chím cúi đầu, lại nhắn tin cho anh rồi chạy đi như một làn khói.
Tần Việt: …
Anh cúi đầu nhìn tin nhắn mà trong điện thoại nhận được, cong môi cười một tiếng, không nhanh không chậm đứng dậy đi tìm người.
Tin nhắn mà Trì Bối gửi cho Tần Việt thật sự không sợ chết.
Trì Bối: [Không phải là dâu tây có thể ăn được, cũng không ăn sao?]
Một câu ý tứ ám chỉ vô cùng mạnh mẽ này, nếu Tần Việt nghe không hiểu thì không xứng bị mọi người mắng là người đàn ông ý xấu đầy bụng.
Anh chậm rãi tìm hướng Trì Bối chạy đi, lúc anh qua đó Trì Bối đang ghé vào phía sau một vách tường, thò đầu nhìn về hướng khác.
Tần Việt nhìn, nhướng mày đi về phía cô, anh đưa tay vỗ vai bạn gái mình, vừa muốn nói chuyện, Trì Bối bỗng quay đầu đưa tay che miệng anh lại.
Cô thận trọng, sắc mặt có chút đỏ lên, chớp chớp mắt không tiếng động ý nói: Đừng nói, im lặng một chút.
Vừa nhìn, Tần Việt đã trực tiếp đưa tay che mắt Trì Bối lại rồi kéo người đi.
Nhìn…. chị mình và bạn trai hôn nhau là kiểu dở hơi gì vậy???
Vừa rồi ở chỗ đó, Trì Bối thật ra là trong lúc vô tình nhìn thấy thôi.
Vừa rồi cô biết Tần Việt sẽ đến tìm mình cho nên muốn tìm nơi ít người đợi một lúc, dù sao thì bất kể cô ở nơi nào, Tần Việt đều sẽ thuận lợi tìm được cô,Trì Bối hoàn toàn có lòng tin như vậy.
Kết quả đi tới đi lui không hiểu sao lại đi đến bên này.
Cô vừa muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy chị cô nắm lấy cổ áo Cố Ngôn Lễ, nhón chân cưỡng hôn, sau đó… khụ khụ, chính là một màn mà cô vừa mới nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, mặt Trì Bối còn có chút nóng.
Cô ngước mắt liếc nhìn người kéo mình đi sang bên khác, có chút tức giận: “Anh làm gì vậy? Sao lại kéo em đi?”
Cô còn muốn thưởng thức một chút đấy.
Tần Việt bị chọc giận quá mà bật cười, anh cụp mắt nhìn Trì Bối, dừng một chút hỏi: “Nhìn người khác hôn nhau vui vẻ như vậy à?”
Trì Bối phụt cười, cong cong môi nói: “Nhìn người khác thì không vui vẻ như vậy, nhưng đó là chị em, em lại có chút vui vẻ.”
Dù sao thì một Trì Bảo như vậy rất hiếm thấy, Trì Bảo là một người ngoại trừ tình thân ra thì những thứ tình cảm còn lại với cô đều nhàn nhạt, cô ấy khá thờ ơ với chuyện đó, có thể là vì tuổi còn nhỏ đã quản lý việc nhà, cũng có thể là đã nhìn thấy quá nhiều chuyện ấm lạnh tự biết*, cô ấy không hề để ý đến những chuyện như thế.
(*: Câu gốc là Như nhân ẩm thuỷ, lãnh noãn tự tri 如人飲水, 冷暖自知: câu này trong Truyền đăng lục – Mông Sơn Đạo Minh chương 傳燈錄 - 蒙山道明章. Ý nghĩa là giống như người uống nước, lạnh hay nóng chỉ có người uống mới tự biết.)
Nếu như không phải một người chân thật tồn tại như Cố Ngôn Lễ xuất hiện, Trì Bối thậm chí cho rằng cả đời Trì Bảo sẽ không kết hôn, cũng sẽ không yêu đương. Toàn bộ tâm tư của chị gái mình đều sẽ đặt ở trên công việc.
Cho nên nhìn vào hôm nay, thật đúng là hơi bất ngờ, còn khá vui vẻ.
Tần Việt: “…”
Đây là logic quỷ quái gì vậy?
Anh đưa tay, nhéo nhéo gương mặt Trì Bối: “Không cho nhìn.”
Trì Bối cười, nhướng mày nhìn anh: “Anh cùng em tới đây làm gì vậy?”
Tần Việt hơi rũ mặt mày, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào cô, cúi đầu dán bên tai Trì Bối hôn một cái, lẩm bẩm nói: “Đến trồng dâu tây.”
Nói xong, anh không đợi Trì Bối lên tiếng, hôn một cái ở chỗ cổ cô, còn cố ý lấy để lại dấu vết trên đó… cơ thể Trì Bối khẽ run, hoàn toàn không chịu được Tần Việt như vậy, chân hơi run run, cô ôm chặt lấy Tần Việt.
Tần Việt cố ý tra tấn cô, bởi vì những lời mà Trì Bối vừa nói kia.
Sau khi để lại dấu vết ở cổ cô anh lại từ từ hôn xuống, cố ý cọ cọ cô, còn cố ý nói chuyện bên tai cô: “Bây giờ anh mới bắt đầu ăn dâu tây.”
Trì Bối: “…”
Cô đúng là không nên trêu chọc lung tung mà!
Lại càng không nên đắc tội với Tần Việt!
Chờ đến lúc hai người quay lại nơi tập hợp, sắc mặt đã Trì Bối ửng hồng, hai mắt long lanh nước, trông vô cùng động lòng người.
Cô được Tần Việt dắt đi, ngồi xuống bên cạnh Trì Bối.
Hai chị em đều có chút không yên lòng, cũng không chú ý tới sự bất thường của đối phương.
Sau khi ăn cơm trưa xong, mấy đôi toàn bộ đều tản ra hoạt động riêng, đến tối bọn họ còn ở lại đây ăn cơm xong mới lái xe rời đi trở về nhà.
Trì Bối rất buồn ngủ, vừa lên xe đã trực tiếp điều chỉnh vị trí ngồi rồi ngủ mất.
Tần Việt mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn cô một cái, ánh mắt nhu hòa, không hề giống với người buổi sáng cố ý giày vò cô.
Anh đưa tay, mượn thời gian dừng đèn đỏ kéo áo trên người cô, cố gắng hết mức phòng ngừa cảm.
Sau khi đến nhà, Trì Bối mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Hai người đều hơi mệt, sau khi rửa mặt xong Trì Bối muốn nghỉ ngơi, kết quả cô vừa nhắm mắt lại, trước mặt đã có người xuống.
Trì Bối sửng sốt một chút, mở mắt ra nhìn về phía Tần Việt: “Anh không ngủ được?”
Tần Việt nhướng mày, hôn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Buồn ngủ rồi?”
Trì Bối: “… Không phải chính anh nói mệt rồi sao?”
Vừa rồi lúc hai người xuống xe về nhà, cô hỏi Tần Việt có mệt không, Tần Việt nói có một chút. Sau đó hai người về phòng tắm rửa, vì để nhanh chóng bò lên giường nghỉ ngơi nên Tần Việt đến phòng dành cho khách để tắm, Trì Bối tắm ở phòng ngủ chính.
Nghe vậy, Tần Việt nhướn mày, không có một chút ngượng ngùng nói: “Anh nói là lái xe hơi mệt.”
Trì Bối: “…”
Cô vừa muốn lên tiếng, miệng đã bị người này chặn lại.
Tay của Tần Việt hướng xuống dưới, cắn vành tai cô cả giận nói: “Chúng ta ta làm xong chuyện mà hồi trưa chưa xong trước đã rồi nói sau.”
Trì Bối “ưm” một tiếng, không chịu được anh hôn mình như vậy.
Cô hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự gì đối với Tần Việt, mà Tần Việt bây giờ… dường như đang cố ý cọ lấy cô, vẫn luôn hôn thẳng một đường… để lại dấu vết trên người cô, nhưng hết lần này tới lần khác cũng chỉ hôn, không có hành động tiếp theo.
Cứ như vậy mà giày vò hơn nửa tiếng hay là một tiếng gì đó, sắc mặt Trì Bối ửng hồng, đưa tay ôm lấy cổ Tần Việt, chủ động hôn anh.
“Tần Việt.”
“Hửm?” Giọng nói Tần Việt khàn khàn, cắn vành tai cô, khàn giọng hỏi: “Làm sao?”
Trì Bối lúc này cũng vứt bỏ sự rụt rè, tìm hôn điểm nhạy cảm trên cơ thể anh, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Em muốn…”
Tần Việt cố ý nhướng mày, dán bên tai cô: “Muốn cái gì?”
Trì Bối: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bối Bối: Muốn anh chết!!!!