Thành Nhất rất chịu khó. Vì muốn đạt hiệu quả cao trong thời gian ngắn, mấy bài tập của anh đều là tập nặng, nhưng anh làm rất chăm chỉ, cũng không kêu than gì. Buổi đầu tiên là tập mấy bài về cơ bụng và cơ ngực, sau đó là tập tăng thể lực. Thành Nhất chạy bộ đã nhiều năm, rất biết cách hít thở, khi tập thể lực cũng không bị hụt hơi như những người mới đến.
Buổi tập đầu tiên chỉ kéo dài bốn mươi lăm phút. Lúc chúng tôi làm thủ tục lấy dấu vân tay của khách hàng và PT để đánh dấu kết thúc buổi tập, Dương Chí Huyền cười lấy lòng, hỏi Thành Nhất.
“Nhất ca, anh tập với Tiểu Quân thấy có được không? Có gì cần chúng tôi thay đổi không?”
Thành Nhất ấn dấu vân tay vào máy, rồi khẽ cười đáp.
“Chỉ sợ tôi làm huấn luyện viên thất vọng, chứ huấn luyện viên thì tôi không có gì để phàn nàn cả.”
Dương Chí Huyền liền vỗ vỗ vai tôi, xởi lởi đáp.
“Được Nhất ca đánh giá như vậy là vinh hạnh của Tiểu Quân rồi!”
Tôi vẫn cúi đầu, đáp một tiếng “cảm ơn anh” rồi đứng yên chờ tới khi Thành Nhất và người đại diện rời đi. Tiễn họ ra tận cửa rồi, Dương Chí Huyền mới quay lại, gật gù nói.
“Ngay cả đối với minh tinh em cũng không có ý đồ, anh đúng là phục em.”
Tôi nghĩ, cũng không phải là không có ý đồ. Có thể là... không dám có ý đồ.
Tâm trạng tôi ngày hôm đó rất phức tạp. Cuối cùng cũng gặp Thành Nhất rồi, cuối cùng cũng nói chuyện với anh rồi. Nhưng mà... tôi vẫn không muốn đem Thành Nhất trong kí ức, Thành Nhất mà tôi đã nhớ thương trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng của tuổi thanh xuân ra để hợp lại làm một với Thành Nhất của ngày hôm nay.
Dù anh vẫn là như vậy.
Vẻ ngoài không thay đổi nhiều, tính cách thì... Thật ra tôi cũng không rõ tính cách của Thành Nhất năm đó thế nào, nhưng cảm giác dịu dàng tỏa ra thì lại không hề thay đổi.
Nhưng mà nỗi sợ hãi trong tôi dù mơ hồ, lại vô cùng to lớn.
Khi biết có nhiều người mơ cùng một giấc mộng với mình, tôi đã thấy mất mát lớn lao đến như thế. Thứ duy nhất còn giữ lại cho bản thân mình chính là ý nghĩ “nhưng mà người mình thích những năm đó và người họ thích bây giờ vốn không phải là một”. Nếu thực sự đem hai người nhập thành một, thì phòng tuyến cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.
Vậy cho nên, tôi muốn tin tưởng, Thành Nhất đã nâng đỡ tôi qua những cơn buồn đau của tuổi trẻ là một sự tồn tại khác với minh tinh vạn người mê kia. Dù rằng sự tồn tại ấy chỉ là trong tưởng tượng của tôi.
Thành Nhất đi tập rất đúng giờ, mấy lần sau đều là do trợ lý đưa đến. Trợ lý là một cậu con trai khoảng chừng hai mươi tuổi, nhanh nhẹn, có vẻ rất dễ nói chuyện. Lúc nhìn thấy tôi, cậu ta liền chạy đến bắt tay, vui vẻ chào hỏi. Cậu ta tên là A Linh.
Tôi luôn có một chút ngưỡng mộ những người như vậy, rất dễ nói chuyện, dễ làm quen, dễ cười với người khác. Nhưng mà tôi... không thể giống như họ. Lúc còn nhỏ, rồi lúc mới đi làm cũng từng thử qua. Sau đó phát hiện bản thân mình thực sự không làm nổi. Không cười nổi những nụ cười xã giao, không nói nổi những câu vụn vặt vô nghĩa lý, không đùa nổi những trò đùa không thật tâm... Không làm nổi.
Nên kỳ thực dù không có khách hàng nào phàn nàn tôi tọc mạch hay trèo cao, thì cũng không có người nào đặc biệt yêu thích tôi.
Vì vậy, thế giới xung quanh thật yên tĩnh.
Sau lần đầu tiên thử không thành công, Thành Nhất cũng không tìm cách bắt chuyện với tôi nữa. Nhìn cách anh đối xử với cậu trợ lý, tôi nghĩ Thành Nhất luôn là như thế với tất cả mọi người. Không vồ vập quá, nhưng vẫn chủ động nói chuyện. Mà tôi... cứ coi như là không biết nói gì đáp lại đi.
Những buổi tập của Thành Nhất với tôi trôi qua trong yên lặng. Đến buổi thứ ba, khi chúng tôi làm thủ tục kết thúc buổi tập, tôi thấy cậu trợ lý của anh đang uống sữa ca cao trong phòng chờ. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ta cười và nói.
“Cái này là của Nhất ca, anh ấy nói chị không cho anh ấy ăn uống gì ngoài thực đơn cả, nên em được hưởng sái hết mớ sữa trong tủ lạnh nhà anh ấy.”
Dương Chí Huyền đứng cạnh nhìn thấy hộp sữa trong tay cậu ta, “ồ” một tiếng, kêu lên.
“Hình như Tiểu Quân cũng hay uống sữa loại này nè! Trùng hợp ghê ha, tôi còn chưa uống qua bao giờ đó!”
A Linh bèn đưa cho anh ta một hộp.
“Vậy anh uống thử đi! Trước khi làm trợ lý của Nhất ca, em cũng chưa uống sữa này bao giờ. Nghe Nhất ca nói là hiệu sữa này nổi tiếng ở Vũ Hán lắm đó, nhưng mà ở Bắc Kinh thì khó tìm lắm nha!”
“Thảo nào! Tiểu Quân cũng là người Vũ Hán mà!”
Tôi thấy bọn họ như vậy, lấy xong dấu vân tay liền muốn rời đi. Chợt nghe tiếng của Thành Nhất ngay bên trên đầu mình.
“Em cũng là người Vũ Hán?”
Tôi gật đầu, đáp một câu “Dạ, phải.” rồi bước khỏi văn phòng.
Đừng như vậy, đừng tới gần giấc mộng của tôi.
Tôi sẽ không chịu nổi.
Đã rất lâu rồi tôi không quen ai. Cũng không phải vì tôi là người không có nhu cầu tình cảm hay là người vô tính. Chỉ là... luôn thấy thất vọng. Có đôi khi là vì đối phương, nhưng hầu hết là vì bản thân mình. Dù là hẹn hò với ai, tôi cũng chỉ thấy bản thân mình thật không thể nào yêu thương người đó được. Mỗi chuyện tình cảm đều tan rã trong không vui.
Kỳ thực thì... đứng trước Thành Nhất, không thể nào vô cảm. Dù rằng hoàn toàn tách biệt anh ra khỏi thiếu niên năm đó, thì vẫn không khỏi động lòng.
Chính vì động lòng, mà càng sợ hãi.
Thành Nhất này là “người yêu” của mấy triệu cô gái, tôi giành không nổi, cũng không muốn giành.
Nhưng mà dù là muốn trốn tránh, trong phòng tập cũng chỉ có hai người, không nhìn vào mắt anh, cũng không thể hoàn toàn nhìn đi hướng khác, không nói chuyện riêng cũng không thể không bàn việc luyện tập. Rốt cuộc tầm nhìn vẫn bị choáng lấy bởi hình bóng của anh. Bên tai vẫn thấp thoáng tiếng nói của anh.
Cũng không rõ thứ trên mạng vẫn gọi là “phản ứng hóa học” có thật hay không. Nếu giữa hai người tồn tại thứ đó, sự tiếp xúc nhỏ nhất cũng có thể dẫn đến tình cảm bùng phát.
Nhưng mà tia lửa này... cùng với bếp than âm ỉ tôi vẫn giữ trong lòng mười năm qua, rốt cuộc đâu mới là thực, đâu mới là hư?
Nếu gặp nhau, có phải than hồng sẽ biến thành lửa đỏ, quét qua trái tim hẹp hòi, mệt mỏi, lạnh lẽo vẫn đập trong lồng ngực tôi suốt hai mươi sáu năm qua?