Lần này tóc của anh được cắt rất ngắn, ngón tay cô cố gắng sờ soạng cũng không nắm bắt được cái gì, chỉ có thể ấn đầu anh khẽ ngâm nga.
Tông Bách cảm thấy toàn thân cô căng thẳng, anh giảm tốc độ liếm, tránh hạt đậu nhỏ mẫn cảm ra rồi xoa dịu phần huyệt thịt đang rung động ở hai bên.
Tuy nhiên, dục vọng sớm đã bị trêu chọc đến nổi lên từ lâu không thỏa mãn sự chăm sóc bé nhỏ này.
Tình dục hoàn toàn nắm quyền chủ đạo, cô vặn vẹo phần hông và eo, hai chân duỗi thẳng ra hết cỡ, muốn càng nhiều hơn nữa.
Tông Bách mím môi, từ giữa hai chân cô đứng lên rồi nhìn cô từ trên cao.
Bạch Phù vẫn chìm đắm trong cơn sóng tình, cô nhìn anh với đôi mắt trống rỗng mờ mịt.
Anh vòng tay qua vai cô, tay còn lại đỡ mông cô lên, ôm cô trong tư thế lơ lửng không trọng lượng hiện tại, Bạch Phù kẹp chặt lấy thắt lưng anh theo bản năng.
“Ở đây không gian quá nhỏ, chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Đổi chỗ khác?Lý trí của Bạch Phù vừa mới quay về thì cô đã được đặt lên một chiếc giường mềm mại.
Quần lót ướt sũng, Tông Bách dễ dàng cởi nó ra.
Tiểu huyệt đầy đặn dính đầy dịch nước ngọt ngào, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn người khác tới nếm thử.
Anh đẩy cao hai chân cô lên rồi cúi xuống ngậm lấy phần huyệt thịt, anh đưa lưỡi liếm dọc theo khe hở hang động tiến vào bên trong.
Không có quần lót, chiếc lưỡi nóng ấm liếm láp chất lỏng trong từng ngõ ngách vùng nhạy cảm ngọt ngào không chút cản trở, khoái cảm bất ngờ khiến Bạch Phù không kịp phòng bị mà cong người lên, cô dùng hai tay ấn anh muốn đẩy anh ra.
“Đừng, đừng hôn nơi đó..”
Tông Bách rút ra nhưng không ngẩng đầu lên:
“Sẽ rất thoải mái đấy, tôi muốn cho cậu được thoải mái.”
Trong lòng Bạch Phù thừa nhận rằng nó rất thoải mái, môi và lưỡi của anh vừa rời đi, cô bé phía dưới bắt đầu bất mãn ngứa ngáy khó chịu, nhưng đây không phải là lý do để phóng túng.
Trong lòng biết rõ là một chuyện, nhưng thân thể lại không thể chống cự.
Tông Bách tùy ý để cô níu đầu mình, môi anh tiến đến gần cửa huyệt, cố ý dùng đầu lưỡi tiến đến hạt đậu nhỏ đang nhô ra mà liếm khiến nó run lên, cô cũng theo đó mà run rẩy theo, đầu lưỡi anh không ngừng kích thích hạt đậu hồng hào, giống như gảy dây đàn piano, Bạch Phù cũng thuận theo mà ngâm nga cao thấp, giống như một tiếng hát quyến rũ mê người, khiến cả người Tông Bách đều nhiệt huyết sôi trào, lực đạo nơi đầu lưỡi càng lúc càng mạnh.
Bạch Phù bị anh chơi đùa đến thoải mái không chịu nổi, cơn ngứa ngáy ẩn ẩn dưới làn da thoải mái, không ngừng hội tụ về phía sâu trong tiểu huyệt, cô cong ngón tay siết chặt lại, muốn đẩy anh ra nhưng thực tế lại ép anh vào giữa hai chân mình.
“Tông Bách, Tông Bách, đừng..ưm…a…” Ý thức cô mơ hồ kêu lên, cũng không biết chính mình đang nói cái gì.
Cảm giác ngứa ngáy trong lỗ nhỏ càng lúc càng dữ dội rồi bắt đầu trở nên trống rỗng, đường hành lang co rút đè ép, huyệt thịt hai bên mở ra rồi lại đóng vào như đang cố gắng muốn nuốt thứ gì đó vào rồi chặn lại.
Tông Bách vừa muốn thò đầu lưỡi từ trong khe nhỏ tiến vào bên trong đã bị nơi đó kẹp lại, nóng bỏng, cực kỳ chặt chẽ mất hồn, anh co rút đầu lưỡi, xuyên qua tầng tầng lớp thịt mềm mại rồi chen vào phía bên trong, dùng sức cạ vào vách tường mẫn cảm với những nếp uốn mềm mại, Bạch Phù bỗng chốc nắm chặt lấy đầu anh, móng tay của cô bấu vào da đầu anh mà không hề hay biết.
Cảm giác đau nhói nhẹ khiến mạch máu của anh càng thêm sôi sục, ra sức chen chúc vào tận bên trong.
Nhưng đầu lưỡi của anh không dài bằng ngón tay, cho nên sau khi anh tiến vào chưa được bao nhiêu thì không thể tiến lên phía trước thêm được nữa, cằm anh áp vào môi ân hộ dưới của cô, chóp mũi chọc vào phần trên đang co giật của cô, hơi thở anh phả ra vào trong nơi ẩm ướt mềm mại, bụng dưới của Bạch Phù căng lên đau nhức, miệng huyệt co rút kịch liệt, liều mạng hút lấy đầu lưỡi của anh như một dòng nước xoáy, gốc lưỡi anh tê dại, một luồng nhiệt nóng từ trong miệng huyệt đạo bị chặn chảy ra khiến cằm anh trở nên dinh dính nhớp nháp.
Tưa lưỡi của Tông Bách đảo quanh trong đường hành lang, kéo dài khoái cảm của cô sau khi đạt đến cao trào.
Thân thể căng thẳng của Bạch Phù toát ra hơi nóng, từ từ mềm nhũn ra, hai mắt cô trống rỗng, còn chưa hoàn hồn sau cơn sóng tình dữ dội.
Cô nghĩ mình nên ngăn anh lại.
Nhưng cô lại dung túng cho anh.
Bạch Phù không biết rằng, có lần dung túng đầu tiên rồi sẽ có vô số lần tiếp theo.
Mà đêm nay cũng chẳng phải là lần đầu tiên.