Tông Bách tắm rửa xong đi ra thấy Bạch Phù đang nói chuyện điện thoại.
“Ừ, bọn họ tới tìm Nghi Lăng, ép em ấy thay đổi lời khai.”
“Ok, em cứ tra thử đi.”
Bạch Phù cúp máy, xoay người suýt chút nữa đã đụng phải Tông Bách, cô lui về sau hai bước, bất đắc dĩ nhìn anh: “Sao cậu đi đường mà chẳng có tiếng động gì hết vậy?”
“Tại cậu mải nói chuyện điện thoại nên không nghe thấy thôi.” Tông Bách làm như vô tình hỏi: “Vừa nãy cậu nói chuyện với ai thế?”
Bạch Phù cúi đầu thu dọn tư liệu trên bàn, thuận miệng trả lời: “Cậu không quen đâu.”
Một tay Tông Bách chống lên bàn, ánh mắt liếc qua đống tư liệu trong tay cô: “Có phải người này đăng bài lên mạng giúp cậu không?”
Bạch Phù ừ một tiếng.
“Hacker à?”
Bạch Phù có chút ngoài ý muốn, ngước mắt nhìn anh: “Sao cậu biết?”
Tông Bách cực kỳ đắc ý: “Nhà họ Mâu không tìm được người đăng bài còn không phải vì chưa tra ra được IP của đối phương sao? Chứng tỏ người này cũng có chút năng lực.”Bạch Phù cười ừ một tiếng: “Em ấy giỏi lắm, so với đám bạn cùng lứa tuổi thì tôi chưa thấy ai giỏi hơn em ấy hết. Nhưng mà cậu cũng rất thông minh.”
Chút đắc ý của Tông Bách cứ thế bị cô dập cho tắt ngóm, bản thân Bạch Phù đã rất thông minh, người khiến cô liên tục khen ngợi thì nhất định phải là người trong long phượng, anh đứng dựa vào cạnh bàn, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Là nam hay nữ thế?”
Bạch Phù vừa định mở miệng thì điện thoại đã vang lên.
Tông Bách duỗi cổ nhìn, màn hình xuất hiện ba chữ.
Lăng Hàn Khai.
Khỏi cần trả lời, là nam sinh.
Bạch Phù đi lên phía trước, ý bảo Tông Bách đừng nói gì cả.
Tông Bách lại càng để ý hơn.
Bạch Phù không quan tâm, đưa lưng về phía anh: “Alo Hàn Khai, em cứ nói đi.”
Chẳng biết có phải do ảo giác hay không mà Tông Bách lại cảm thấy giọng nói của cô mềm mỏng hơn hẳn bình thường.
Một Tịch Nghi Lăng còn chưa đủ hay sao, tự nhiên lại thêm một Lăng Hàn Khai nhảy ở đâu ra. Trước có sói sau có hổ, anh phải làm thế nào mới được đây chứ?
Tông Bách trừng mắt nhìn điện thoại như thể sắp dùng ánh mắt khoét được một cái lỗ lớn ở trên đó.
Kim giây vừa xoay được một vòng mà anh đã đứng ngồi không yên.
Anh đi đến trước mặt Bạch Phù, chớp mắt dùng khẩu hình nói với cô: “Tôi đói.”
Bạch Phù cũng dùng khẩu hình trả lời anh: “Đợi một lát.”
Tông Bách lại ngồi xuống sofa, cô còn chưa nói chuyện xong, hơn nữa anh chưa bao giờ thấy cô nghiêm túc nói chuyện với người khác như thế, hơi dấm trong lòng anh lại bắt đầu bốc hơi ngùn ngụt.
Lăng Hàn Khai đang nói đến lịch sử làm giàu của nhà họ Mâu, Bạch Phù khom lưng nhanh chóng viết lại những chi tiết quan trọng vào notebook, sau lưng đột nhiên có một thân thể ấm áp dính vào, ngòi bút của cô trượt một cái, vẽ ra nét mực đen tuyền trên trang giấy.
Cô cúi đầu nhìn cánh tay thiếu niên đang ôm ngang hông mình, lúc không dùng sức thì cơ bắp không phồng lên lắm, có loại cảm giác chỉ thuộc về thiếu niên đang trong tuổi dậy thì.
Không đẩy được tay anh ra, cô lại dùng khẩu hình bảo anh đừng làm vậy.
Nhưng cơ bản là chẳng có tác dụng.
Người này dính chặt lấy cô, thậm chí động tác đã bắt đầu không có quy củ.
Cô đã tắm gội xong, bởi vì có anh ở cùng nên cô chỉ dám mặc đồ ngủ bộ, lúc này tay anh đang lần mò vào trong vạt áo.
Gương mặt trấn tĩnh của Bạch Phù lộ ra vài phần hoảng hốt, vội vàng đè tay anh lại. Tay Tông Bách chạm vào rốn cô, eo bụng hơi lõm, mềm mại không có xương, chỉ cần hơi dùng lực là có thể ôm cô lên, nhưng anh không vội vã.
Đụng vào như chuồn chuồn lướt nước khiến cô không có cách nào ngó lơ.
Người này đang đứng phía sau nên cô chẳng thể dùng ánh mắt để cảnh cáo anh.
Vạt éo vén lên trên khuỷu tay anh, để lộ ra lưng quần đùi.
Một tay khác của Tông Bách đã bắt đầu hành động, dọc theo eo rồi mon men vói vào trong lưng quần.
Bạch Phù đang phân tâm nghe Lăng Hàn Khai nói, chợt cảm thấy không đúng lắm.
Người này muốn làm gì vậy???