Tông Bách đứng chờ ở dưới lầu ký túc xá nữ, Bạch Phù còn chưa xuống dưới mà tin đồn đội nón xanh đã đến trước.
Anh nhướng mày nhìn chàng trai đang xách một túi đồ ăn vặt: “Cho Bạch Phù à? Cảm ơn, tôi sẽ chuyển giúp cậu.”
Lớn tiếng dọa người, bày ra tư thế của chủ nhân.
Lăng Hàn Khai né tránh bàn tay đang đưa ra của anh, vẻ mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, đứng cách anh khoảng hai ba trước, rõ ràng là đã coi cậu là người theo đuổi Bạch Phù, những chàng trai này cậu đã từng thấy rất nhiều.
Tông Bách chậc một tiếng: “Cậu quen biết Bạch Phù bao lâu rồi, có biết tôi là ai không vậy? Đào góc tường người khác, thiên lôi đánh đấy, biết không?”
Có lẽ khí chất của hai người có điểm khác biệt, lại cảm thấy khẩu khí khị nói chuyện của người này quá lớn, một người ngày thường ít nói như Lăng Hàn Khai cũng không nhịn được khích bác anh: “Mặc kệ cậu quen biết chị ấy bao lâu đi chăng nữa, cũng không thể lâu bằng tôi được, tình cảm lớn lên từ lúc còn hở đũng quần, cậu thúc ngựa cũng không theo kịp.”
Thanh mai trúc mã? Tông Bách ê răng.
Nhưng kẻ thất bại không bao giờ chịu nhận thua.
“Mặc kệ các cậu quen biết bao lâu đi nữa, bây giờ cô ấy đã là bạn gái của tôi, tôi thấy cậu mỏ chuột tai khỉ, môi dày tai to, nếu thức thời thì hãy duy trì khoảng cách với cô ấy đi.”
Bạn gái?Lăng Hàn Khai nhướng này, đánh giá anh bằng ánh mắt phức tạp.
Tông Bách cảm thấy ánh mắt này hơi kỳ quái, còn muốn nói gì đó thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng chạy về phía này.
“Tông Bách! Lăng Hàn Khai!”
Bạch Phù bước nhanh đi đến trước mặt hai người bọn họ, ý cười đong đầy, sắc mặt bình tĩnh, Tông Bách tin tưởng cô, hất cằm nói:
“Không giới thiệu một chút sao?”
Bạch Phù cũng không thể ngờ được rằng hai người bọn họ sẽ chạm mặt nhau, nhưng nghĩ lại sau này đều học chung trường, sớm muộn gì cũng gặp nhau, vì thế cô nắm lấy tay Tông Bách, sắc mặt đỏ bừng giới thiệu: “Đây là bạn trai của chị, Tông Bách, cũng học trung học số 1 Đồng Thành, bây giờ đang học khoa Tài chính.”
Tông Bách nhếch khóe miệng lên, khiêu khích nhìn về phía Lăng Hàn Khai.
Bạch Phù buông tay anh ra, nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay Lăng Hàn Khai: “Tông Bách, đây là em họ của em, Lăng Hàn Khai, bây giờ đang học khoa Máy tính.”
Em họ?
Tông Bách bỗng nhiên nhìn về phía cậu ta, người nọ chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng mỉm cười.
Lúc đầu Lăng Hàn Khai muốn dẫn Bạch Phù đi ra ngoài ăn cơm để làm quen với cuộc sống đại học, nhưng sau khi nhìn thấy Tông Bách, có lẽ bây giờ không cần cậu nữa, thế là cậu đưa túi cho Bạch Phù rồi rời đi.
Tông Bách nghĩ đến chuyện mình vô cùng lo lắng vội vàng đến bắt tình địch đến mức ngay cả vali cũng không để trong ký túc xá, kết quả người làm trò hề lại là mình.
Bạch Phù khẽ đẩy anh: “Sao em có cảm giác như bầu không khí giữa anh và Lăng Hàn Khai có gì đó kỳ quái.”
Tông Bách khóc không ra nước mắt: “Cục cưng ơi, hình như anh đã đắc tội với cậu em vợ tương lai rồi.”
Bạch Phù ừ một tiếng, sau khi phản ứng lại càng đỏ mặt hơn nữa: “Anh đang nói bậy bạ gì vậy, hơn nữa mặc dù con người Hàn Khai thoạt nhìn có vẻ khó gần, nhưng là người tốt, anh đừng nghĩ nhiều.”
Tông Bách không trả lời, dựa vào trực giác của đàn ông mà nói, có lẽ anh và Lăng Hàn Khai giống như sông như múi.
Sự thật đã chứng minh rằng trực giác của anh rất chuẩn.
Trong vài năm tới, chỉ cần là trường hợp có hai người, chắc chắn sẽ không có một phút hòa bình, phòng họp đều là những người xuất sắc trong ngành nghề của mình, đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, mãi đến khi Trình Khả Hạ xuất hiện mới có thể khiến Lăng Hàn Khai – một người đầy gai góc mềm mại hơn một chút, theo đó đối với Tông Bách cũng bớt đi chút sắc bén.
[Bạch: Giúp em một chuyện.]
[Cây cổ thụ bên cạnh phù dung: Có chuyện gì?]
Sau khi hai người ở bên nhau, Tông Bách đã đổi tên Wechat thành Cây cổ thụ bên cạnh phù dung, avatar cũng là hình của Bạch Phù, giống như sợ những người quen không biết anh có bạn gái vậy.
[Bạch: Lăng Hàn Khai thích một cô gái, nhưng hình như hai người đó có gì vướng mắc, anh giúp em lừa người đến đây đi.]
[Cây cổ thụ bên cạnh phù dung: Có lợi lộc gì không?]
Những câu chữ quen thuộc khiến sắc mặt Bạch Phù khô nóng, cô do dự không trả lời, anh cứ thế tự quyết định.
[Cây cổ thụ bên cạnh phù dung: Vậy lần sau em ở trên nhé?]
[Bạch: …]
[Cây cổ thụ bên cạnh phù dung: Quyết định thế đi.]