Cuộc đời giống như một cánh cửa xoay tròn, không ai có thể dự đoán được trước chính mình sẽ đi đến nơi nào, có lẽ là liễu rủ hoa cười nhưng cũng có thể là cùng đường mạt lộ. Trong những vòng xoay của cánh cửa đó có vô số người lướt qua nhau và được ngăn cách bằng một cánh cửa thủy tinh, bạn có thể nhìn thấy anh ấy nhưng không có cách nào chạm vào được. Về sau bỏ lỡ nhau thì bạn và anh ấy liền đứng ở hai bên cánh cửa, quay đầu nhìn lại thì rốt cuộc đã không thấy bóng dáng của anh ấy đâu.
Thời gian thanh xuân giống như di chuyển ngược chiều kim đồng hồ, mỗi người đều không biết tương lai ở phương nào hay tương lai sẽ như thế nào. Tôi chỉ hy vọng mỗi một lần bỗng nhiên quay đầu lại đều có thể nhìn thấy anh.
Bởi vì cửa chuyển động làm cho chúng tôi càng ngày càng xa cách, vậy thì tôi liền dừng lại bước chân của chính mình, đứng ở trong cửa xoay tròn chờ đợi anh.
Tôi lựa chọn vĩnh viễn không ra khỏi cái cửa này chỉ cầu khi anh bước vào một lần nữa thì có thể nhìn thấy tôi.
Ngày thứ nhất sau sinh nhật Diệp Tư Viễn, buổi chiều tôi không có lớp nên ăn cơm trưa ở tại căn tin trước khi về nhà.
Lúc trời tối chú Tào sẽ tới đón anh về nhà để chào tạm biệt bạn bè thân thích, buổi tối ngày hôm sau ba Diệp, mẹ Diệp sẽ ở cùng với anh, đến ngày / mẹ Diệp sẽ cùng Diệp Tư Viễn lên máy bay đi Milan Rinnat.
Hành lý của anh cũng đã được sắp xếp đầy đủ, tôi nhìn cái rương hành lí cực lớn trong góc phòng khách sáng sủa thì trong lòng bắt đầu đau đớn âm ỉ.
Tôi ngồi xuống ở trên mặt đất, cạnh chân tôi là những miếng ghép hình từ một cái hộp lớn, đây là do Diệp Tư Viễn mua về mấy ngày trước, bộ ghép hình "Mặt trời mọc" miếng, anh cùng tôi liều mạng ghép vài ngày cũng chỉ được một góc nho nhỏ.
Trong rương hành lí của anh cũng có một bộ "Mặt trời mọc" giống nhau như đúc, anh nói cho tôi biết chờ anh ghép xong thì anh sẽ trở lại.
Tôi thở dài đứng dậy cầm lấy bóp tiền tính siêu thị mua đồ ăn, buổi tối muốn làm một bàn ăn đầy mỹ vị, đây là bữa ăn cuối cùng của chúng tôi trước khi anh đi xa.
Từ siêu thị trở về thì tôi vẫn phát hiện có gì thay đổi, đứng ở trước cửa nhà lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa vừa mới mở thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân, tôi còn chưa kịp phản ứng, miệng hơi mở thì đã bị một người bịt kín miệng, nửa ôm tôi bước vào cửa.
Trên người hắn ta có một mùi hỗn hợp thuốc lá rượu chè nồng nặc, tôi sợ tới mức hồn bay phách lạc, tưởng rằng gặp trộm, người nọ đẩy tôi đến trên ghế sofa, tôi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn thì mới phát hiện ra là Đường Duệ.
"Anh điên rồi hả?! Anh muốn làm gì? Đây là nhà của tôi, anh đi ra ngoài cho tôi!"
Tôi mới rống xong liền phát hiện lại có thêm một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, là một người đàn ông trẻ tuổi không quen biết, dáng người cường tráng, diện mạo hung thần ác sát, trên lưng còn vác theo một cái bao. Tôi nhìn thấy hắn ta đóng cửa, tầm mắt quét qua người tôi mấy lần, cười rộ lên với Đường Duệ: "Anh họ, cô nàng này cực kỳ ngon lành, nếu làm nhất định rất sảng khoái."
Vẻ mặt Đường Duệ vẫn âm trầm nhìn tôi, nghe được người kia nói, anh ta liền cười lạnh một tiếng: "Trong đầu cậu chỉ nghĩ tới những thứ dơ bẩn này thôi hả, chúng ta tới làm chính sự, còn phải xem Trần đồng học có chịu phối hợp hay không?"
"Mấy người muốn làm gì ?" Tôi lùi về sát trong ghế sofa, trái tim điên cuồng nhảy lên, tình cảnh trước mắt với tôi mà nói là rất không ổn, hai người đàn ông mặc kệ bọn hắn muốn làm gì thì tôi đều không thể phản kháng tìm đường sống.
"Em nói đi?" Ánh mắt Đường Duệ che kín tơ máu, anh ta hơi hất cằm về phía người đàn ông kia: "A Trung, lấy ra."
Người đàn ông tên A Trung kia lấy ra một cái máy ảnh từ trong bao ra, Đường Duệ nói: "Bọn anh chỉ muốn một ít lợi thế thôi, muốn Trần tiểu thư em giơ cao đánh khẽ xem ra không dùng chút thủ đoạn hạ lưu là không được."
Tôi lập tức hiểu rõ bọn hắn muốn làm cái gì, từ trên ghế sofa nhảy dựng lên muốn chạy tới phòng bếp.
Trong phòng bếp dao phay, hiện tại tôi chỉ có nghỉ đến việc liều mạng cùng bọn hắn.
Động tác Đường Duệ nhanh hơn tôi, chỉ cần hai ba bước anh ta liền bắt được tôi, một tay ôm tôi còn một tay nhân cơ hội sờ soạng bộ ngực của tôi, tôi hét lên thê thảm, liều mạng vùng vẫy, giọng nói run rẩy.
" Buông! Buông! Cứu mạng.... Cứu mạng..."
Chúng tôi ở tại lầu trên cùng, bởi vì bình thường đều mở điều hòa cho nên cửa sổ đều đóng chặt, lúc này lại là thời gian làm việc cho dù tôi có lớn tiếng la lên cũng không biết có người nào có thể nghe thấy hay không.
Thần linh ơi! Chỉ mong có người nghe thấy! Hi vọng có ai đó có thể báo cảnh sát để cho hai người ma quỷ này xuống Địa ngục!
Tôi vừa kêu to cứu mạng vừa đá vừa giẫm nhưng Đường Duệ vẫn không có buông tay, anh ta ném tôi lên trên ghế sofa, cười nói: "Dáng người thật sự rất tốt, Tiểu Kết, em như vậy mà lại đi theo Diệp Tư Viễn thì thật sự là quá lãng phí rồi."
Anh ta bắt đầu cởi áo chiffon của tôi, tôi la lên thê lương, dùng cả tay chân để phản kháng đến mức quên cả khóc.
Nhưng mà làm sao tôi có thể đấu lại được anh ta! Chưa đầy vài giây quần áo của tôi đã bị anh ta cởi hết trên người chỉ còn lại áo ngực.
Toàn thân tôi đều đau đớn, trong quá trình phản kháng đã bị anh ta tát vài cái, tôi khàn giọng kêu to: "Đường Duệ! Dừng tay! Đây là anh đang phạm tội đó! Anh muốn cái gì tôi đều đáp ứng anh! Toàn bộ đều đáp ứng anh! Anh dừng tay trước đi!"
Anh ta thật sự dừng tay, ánh mắt đờ ra nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Em nghĩ rằng anh sẽ tin tưởng em sao?"
"Tôi cam đoan với anh! Không phải chỉ là khôi phục tư cách sinh viên thôi sao?
Rất đơn giản!" Cả người tôi run run, dùng hai tay che ngực, tóc tai bù xù nhìn anh ta: "Tôi đi cầu xin Diệp Tư Hòa, anh ta thần thông quảng đại, nhất định sẽ giúp được anh!"
"Diệp Tư Hòa? Hừ." Đường Duệ cười nhạo một tiếng, ngón tay xẹt qua gương mặt tôi, tôi nghiêng đầu trốn tránh thì nghe được anh ta nói: "Em thật sự tưởng rằng Diệp Tư Hòa giúp em sao?"
"A?" Trong đầu tôi rối thành một nùi, hoàn toàn không rõ anh ta đang nói cái gì.
A Trung vẫn cầm máy ảnh đứng ở một bên chụp, hắn ta cười một cách cực kỳ bỉ ổi: "Anh họ, đừng có ngừng, cực kỳ đặc sắc..."
"Đồ ngu! Hiện tại thì chụp cái gì! Chờ anh lột hết cô ta rồi hãy chụp." Đường Duệ rống lên với hắn ta: " Cậu muốn lão tử dính vào trong ảnh sao?"
"Hừ..." A Trung không tình nguyện tắt máy ảnh đi.
Lúc này di động tôi đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, là Diệp Tư Viễn, đó là tiếng chuông tôi cài đặt cho riêng anh.
Tôi cùng Đường Duệ đều không có hành động, chỉ là trừng mắt nhìn đối phương, tiếng chuông vẫn vang lên mãi không ngừng, một lần lại một lần, tôi nói: " "Là điện thoại của Diệp Tư Viễn, nếu tôi không nghe thì anh ấy sẽ hoài nghi ."
"Vậy thì đã sao, anh mà lại sợ cái người tàn phế như hắn hả?"
Đường Duệ lại lại bắt đầu cởi quần áo của tôi, tôi liều chết vùng vẫy, cắn cánh tay anh ta, anh ta đánh tôi một bạt tai, thở hổn hển nói: "Thối tha! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Tôi ép buộc chính mình bình tĩnh, suy nghĩ làm thế nào mới có thể thoát được ma trảo của anh ta, tôi quay đầu nhìn anh ta nói: "Anh có bản lĩnh thì chụp đi, anh đi tôi liền báo công an đến lúc đó anh đừng nghĩ đến khôi phục tư cách sinh viên mà trực tiếp vào nhà tù luôn."
"Em sẽ không làm vậy." Đường Duệ cười: "Em muốn báo công an hả, Diệp Tư Viễn sẽ không đồng ý."
"Chuyện này không liên quan đến anh ấy." Tôi trốn vào trong góc sô pha.
"Không liên quan tới anh ta? Trần Kết, em ngây thơ thật, để anh nói cho em biết người giúp em là Cục trưởng Trang, là cậu của Diệp Tư Viễn, em không có chuyện gì đều là công lao của ông ấy."
Tôi ngây người, trừng mắt nhìn anh ta, hơn nữa ngày đều không có phản ứng.
Đường Duệ cười rộ lên: "Em nói đi, nếu trong tay anh có thêm lợi thế là hình chụp của em, Diệp Tư Viễn thích em như thế thì còn chuyện gì mà hắn không đáp ứng anh?"
"Anh là tên súc sinh! Kẻ điên! Đồ khốn kiếp! Chó má! Cầm thú!" Tôi mắng to, Đường Duệ liền nhào tới, xé toạc áo ngực của tôi, tôi liều chết che ngực của mình, vùng vẫy điên cuồng dưới thân anh ta, cảm giác tuyệt vọng từ từ lan tỏa, tôi biết tôi xong rồi, tôi trốn không thoát, bọn hắn đã làm đến nước này nếu không đạt được mục đích thì nhất định sẽ không từ bỏ.
Diệp Tư Viễn! Trong lòng tôi gọi thầm tên anh, tôi nên làm cái gì bây giờ! Nên làm cái gì bây giờ!
Tôi đã chạy trốn vô số lần nhưng hoàn toàn không thoát khỏi ma trảo của Đường Duệ, cái mũi của tôi bị anh ta đánh đến chảy máu, trên mặt róng rát cũng đã quên đi cảm giác đau đớn.
"Mẹ nó!" Đột nhiên Đường Duệ buông tôi ra, anh ta xoa cổ tay bị tôi cắn, đứng lên: "Trông chừng cô ta.."
A Trung đi đến bên cạnh tôi, tôi muốn chạy lại bị hắn ta bắt được cánh tay của tôi liền kéo tôi trở về trên sofa, cợt nhả nói: "Em gái, chỉ là chụp hình thôi, cũng không phải là làm em, em chạy cái gì?"
Nói xong hắn ta liền sờ soạng trên lưng tôi: "Làn da thật tốt, dáng người lại càng tốt hơn, lão tử đều đã có phản ứng rồi."
Tôi đánh hắn ta: "Cút ngay! Cút ngay! Không được chạm vào tôi."
Hắn ta cầm lấy tay tôi đặt lên hạ thân của mình: "Sờ xem! Lão Nhị của anh thức dậy rồi, ha ha."
Tôi ghê tởm muốn nôn, rốt cục nước mắt cũng chảy xuống: "Buông ra! Van cầu anh! Buông ra!"
Lúc này Đường Duệ trở về, anh ta cầm theo một ly nước bóp chặt cằm của tôi, muốn rót vào miệng tôi.
Tôi biết trong nước có cái gì, là thứ làm cho tôi dâng lên ảo giác, làm cho tôi không vùng vẫy nữa mà ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Đương nhiên là tôi không chịu, lắc đầu cắn chặt răng, ngón tay Đường Duệ dùng lực bóp miệng tôi, đổ ly nước kia vào.
Tôi phun nó ra nhưng vẫn có uống vào một chút, rốt cục tôi bắt đầu sợ hãi, tôi sợ sau khi uống xong mấy thứ này tôi sẽ đánh mất bản thân, biến thành một người khác. Tôi chảy nước mắt, tiếp tục giằng co với anh ta, cảm giác càng ngày càng tuyệt vọng.
Lúc này đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Cả ba chúng tôi đều ngây ngẩn cả người, A Trung và Đường Duệ liếc nhau, hắn ta lập tức đi về phía cửa, tôi chưa kịp nhìn rõ thì cửa đã mở rồi.
Không cần đoán tôi cùng biết đó là người nào.
"Tư Viễn! Đừng..." Tôi vừa mới mở miệng thì Đường Duệ đã bịt kín miệng tôi.
"Tiểu Kết, làm sao vậy?” Diệp Tư Viễn vừa mới bước vào cửa liền sốt ruột kêu lên. Một giây sau, A Trung đã đánh một quyền lên lưng anh.
Diệp Tư Viễn không có tay để chống đỡ, anh lập tức ngã xuống sàn, nhìn qua A Trung hình như rất hoảng sợ: "Mẹ nó! Người này không có tay!"
Cửa đóng lại, hoàn toàn cách ly chúng tôi với thế giới bên ngoài.
Rất kỳ quái, đột nhiên trái tim của tôi bình tĩnh trở lại, Diệp Tư Viễn trở lại, tôi được cứu rồi, đây là ý nghĩ duy nhất trong giờ phút này của tôi.
Diệp Tư Viễn quỳ rạp trên mặt đất, anh hơi hơi ngẩng đầu, lắc lắc đầu bả vai chống đất, cong lưng muốn đứng lên.
Đột nhiên A Trung đạp thật mạnh lên lưng anh, anh lại nặng nề ngã úp sấp xuống một lần nữa, A Trung cúi người xem xét, kinh ngạc kêu lên: "Ai! Thật sự là không có cánh tay, một chút cũng không có, con mẹ nó như vậy còn có thể sống được?"
Đường Duệ quát lớn: "Đừng có nói lời vô nghĩa nữa!"
Anh ta buông lỏng tay che miệng tôi ra, tôi lập tức kêu lên: "Tư Viễn!"
Diệp Tư Viễn nghe được giọng nói của tôi, anh lắc lắc đầu muốn ngẩng lên nhưng đều phí công, anh hô to: "Tiểu Kết! Em có sao không?"
"Em không sao!" Tôi vẫn che ngực như cũ, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, anh vặn vẹo thân thể trên mặt đất hỏi:" Các người là người nào! Các người muốn làm gì? Muốn đòi tiền thì tôi cho mấy người! Bao nhiêu cũng cho! Thả cô ấy ra!"
Đường Duệ lôi tôi đến bên cạnh anh, ngồi xổm xuống nói: "Diệp Tư Viễn, đã lâu không gặp, cậu còn nhớ tôi không?"
Thân thể Diệp Tư Viễn cứng đờ, đôi má anh áp sát mặt đất, xoay cổ nhìn xem chúng tôi, khi nhìn thấy trên người tôi chỉ còn áo ngực thì đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, thương tiếc cùng lo lắng lập tức tràn ra trong ánh mắt anh, anh cắn răng nói: "Đường Duệ? Anh muốn làm gì?! Thả Tiểu Kết ra! Chuyện gì tôi cũng đáp ứng với anh!"
" Nhờ phúc cậu hiện tại tôi trắng tay rồi." Đường Duệ cười lạnh: "Rất đơn giản, tôi muốn khôi phục tư cách sinh viên, kính nhờ Diệp tiên sinh cậu giúp đỡ."
" Không phải tôi làm nhưng mà tôi có thể giúp anh khôi phục tư cách sinh viên, anh lập tức thả chúng tôi ra!" Giọng nói của Diệp Tư Viễn cực kỳ ngột ngạt, anh vẫn không ngừng vùng vẫy, hai đùi đạp đạp nhưng mà chân của A Trung vẫn nặng nề mà dẫm xuống lưng anh, không có hai tay trợ giúp anh hoàn toàn không thể thoát được.
" Không có một chút lợi thế thì tôi cũng không dám mạo hiểm. Thừa dịp cậu ở đây chúng ta nên nói thẳng thắn với nhau, tôi muốn mượn Trần muội muội chụp mấy tấm ảnh, ngày nào đó tôi khôi phục tư cách sinh viên thì mấy thứ này vĩnh viễn sẽ trở thành bí mật, còn nếu như...Cậu nói được mà không làm được hoặc báo cảnh sát gì đó thì cũng đừng trách tôi không khách khí. Cậu có biết hiện tại internet cực kỳ phổ biến không?"
Sắc mặt Diệp Tư Viễn trắng bệch, môi anh run run nói: "Tôi đồng ý với anh! Chuyện gì cũng đồng ý! Nhưng mà anh không được chụp Tiểu Kết! Tôi cầu xin anh! Nếu anh muốn chụp thì cứ chụp tôi đi!"
"Chụp cậu? Cũng được... Một anh đẹp trai trần truồng không có cánh tay nói không chừng còn gây được cơn sốt hơn nữa." Đường Duệ lắc đầu cười, cánh tay duỗi ra sờ soạng một cánh tay nhỏ bên trái của Diệp Tư Viễn: "A... Chỉ có một chút như vậy, thật sự là đáng thương haha! Nhưng là thật có lỗi, tôi thật sự là không dám. Nếu chụp cậu tôi sợ ngày nào đó tôi chết như thế nào cũng không biết được."
Thân thể Diệp Tư Viễn run rẩy lên kịch liệt: "Không được chạm vào tôi! Đường Duệ, tên súc sinh này! Anh có phải là người hay không! Anh không sợ sẽ xuống địa ngục sao!"
A Trung đang ngồi, đột nhiên nắm tóc Diệp Tư Viễn, kéo lên, đập đầu anh xuống sàn nhà.
"Rầm" một tiếng, Diệp Tư Viễn gắt gao nhắm chặt hai mắt, Đường Duệ cười: "Mắng đi, tiếp tục mắng đi, không phải cậu rất lợi hại sao? Ha haha.."
"Đường Duệ! Cầu xin anh, đừng đánh anh ấy!"
Tôi đã sớm khóc không thành tiếng, hai tay bị Đường Duệ vòng ra sau người, thân thể không thể động đậy được, nhìn Diệp Tư Viễn quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, ruột gan tôi như đứt ra từng khúc chỉ hy vọng chính mình có thể chịu khổ thay cho anh.
"Không phải anh muốn chụp tôi sao? Vậy thì chụp đi! Chụp đi!" Đầu óc tôi đã bắt đầu choáng quáng, biết là ly nước kia đã bắt đầu phát huy tác dụng, tôi vừa khóc vừa nói: "Không được đánh anh ấy! Các người chụp nhanh rồi đi đi! Không được đánh anh ấy!"
"Không...Tiểu Kết...Không được!" Diệp Tư Viễn chậm rãi mở mắt, anh chỉ có thể dùng khóe mắt liếc nhìn tôi: "Không được..."
"Không sao! Đây vốn là họa do em gây ra." Tôi giống như liệt sĩ lên pháp trường: "Đường Duệ, chụp đi! Có phải muốn tôi cởi hết quần áo không? Được! Tôi cởi!"
Ánh mắt Đường Duệ tỏa sáng, khóe miệng của anh ta cong lên quỷ dị, lúc này đột nhiên di động của anh ta vang lên.
Anh ta nhìn màn hình, nhíu nhíu mày, nhận điện thoại.
"Tôi đang ở trong nhà Diệp Tư Viễn...Đúng, là kế hoạch ngày đó đã nói với anh, ừ..."
Không biết người trong điện thoại nói gì mà giọng của Đường Duệ lớn lên: "Tôi chờ không kịp rồi! Chờ không kịp rồi ! Anh nói anh sẽ giúp tôi! Kết quả ra sao? Tôi làm như vậy đối với anh cũng có lợi, không phải anh vẫn luôn muốn nắm đằng đuôi của cậu ta sao? Như vậy là có thể rồi!"
Người trong điện thoại còn nói vài câu gì đó, Đường Duệ mắng to một tiếng: "Con mẹ anh! Lão tử sẽ không dừng tay!"
Tiếp theo anh ta liền cúp điện thoại sau đó hung hăng ném di động ra ngoài.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo của anh ta thầm nghĩ rằng anh ta điên rồi.
Đường Duệ vứt tôi lên về trên ghế sofa, anh ta ngồi bên cạnh tôi hút thuốc.
A Trung nghi hoặc nhìn anh ta hỏi: "Anh họ, không phải muốn chụp sao?"
"Chờ một chút, hắn chuẩn bị qua đây..."
"Hả..."
Hắn muốn qua đây? Ai muốn qua đây? Tôi không có đầu mối, co rút thành một cục ngồi chồm hổm ở trong góc sofa.
A Trung kéo một cái ghế ngồi xuống, một chân vẫn dẫm trên lưng Diệp Tư Viễn như cũ.
Diệp Tư Viễn vẫn gục xuống, đã một hồi lâu anh không có vùng vẫy nữa, chỉ là an tĩnh không nhúc nhích, gương mặt anh áp sát nền nhà, tôi nhìn không thấy mặt anh, giờ phút này tâm tình của anh như thế nào? Tôi không biết, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đáng sợ như vậy sẽ xảy ra, tôi không biết cơn ác mộng này đến khi nào thì mới có thể kết thúc, nếu thật sự Đường Duệ chỉ cần chụp ảnh mà có thể hãy bỏ qua cho chúng tôi thì tôi đồng ý phối hợp.
Tuy nhiên đây là chuyện xấu xa nhất trên đời, hoàn toàn phá vỡ chính nghĩa, công bình thậm chí anh ta còn có thể khôi phục tư cách sinh viên nhưng mà tôi cũng không còn cách nào khác.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc toàn bộ chuyện này.
Cả phòng trầm mặc, Đường Duệ cùng A Trung hút thuốc, hình như là A Trung mệt mỏi, không biết từ khi nào thì cái chân đang đặt trên lưng Diệp Tư Viễn đã bỏ xuống.
Người tới là...Diệp Tư Hòa.