CHƯƠNG
Lâm Chí vừa nói xong, toàn bộ phòng thí nghiệm liền rung chuyển, vách tường nhanh chóng rung lắc, nứt ra và đổ ập từng mảng lớn vào giữa.
Đài thí nghiệm và các chai lọ dụng cụ thí nghiệm bị đập vỡ thành nhiều mảnh trong tích tắc, không khí trong phòng thí nghiệm lập tức trở nên cực kỳ cay độc và ngột ngạt.
Mâu Nghiên gắng sức bò đến bên người Thương Mẫn và kiên quyết bảo vệ cô dưới người mình.
Ngay sau đó, mặt sàn phòng thí nghiệm bắt đầu bị xé toạc và sụp đổ, Thương Mẫn trơ mắt nhìn một dãy giá lớn bên cạnh đổ về phía mình và đập mạnh vào lưng Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên đau đớn rên lên một tiếng, hai tay vẫn ôm chặt lấy Thương Mẫn dưới người, không để cơ thể cô lộ ra chút nào.
Ngay sau đó, Thương Mẫn trơ mắt nhìn Mâu Khải ở bên cũng bị cái giá đập xuống ngất xỉu.
Cả người Thương Mẫn không còn sức, không thể cử động, mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Thực sự sắp phải bị Lâm Chí giết chết một cách không rõ nguyên do ở đây như vậy sao?
Cô thật không cam lòng.
Những khối bê tông và gạch trên đỉnh đầu rơi xuống như mưa, một hòn đá lớn rơi xuống lưng Mâu Nghiên, anh kêu rên, cơ thể yếu ớt nằm trên người Thương Mẫn và ngất đi.
Nước mắt lưng tròng, Thương Mẫn gắng sức đưa tay đẩy hòn đá trên lưng Mâu Nghiên ra, nhưng vừa chui đầu ra thì không may bị một hòn đá đập trúng và bất tỉnh sau một hồi choáng váng.
Trong công xưởng bỏ hoang phía trên phòng thí nghiệm, nhà thiết kế vừa xuống trực thăng, còn chưa kịp mở cửa dự phòng đã cảm thấy chân lắc lư.
Sắc mặt nhà thiết kế lặp tức tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, môi run run nói: “Người bên dưới đã bật hệ thống tự phá hủy của phòng thí nghiệm.”
“Làm thế nào mới có thể dừng được hệ thống tự phá hủy đó lại?”
Bạch Chấp luôn được người của Mâu Nghiên cưỡng chế bảo vệ, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, từ lâu anh ta đã muốn xông vào.
“Không ai có thể làm được.”
Hệ thống tự phá hủy trong phòng thí nghiệm là một chương trình vận hành rất lớn, một khi khởi động sẽ chạy rất nhanh. Lập trình viên đã thiết kế ra chương trình tự phá hủy này trước đây từng nói, một khi chương trình khổng lồ này được khởi động thì không thể dừng lại giữa chừng.
“Chương trình đó ở đâu?”
Giọng nói lo lắng của Bạch Chấp có chút run lên.
Nhà thiết kế nhanh chóng lấy chiếc máy tính xách tay trong ba lô của mình ra, lần mò vài lần trên bức tường phía xa bên phải của công xưởng bỏ hoang, rất nhanh đã kết nối máy tính và nhanh chóng mở chương trình tự hủy trong phòng thí nghiệm đang chạy.
Hai bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh của Bạch Chấp không ngừng gõ trên bàn phím, ngay sau đó trán lập tức toát mồ hôi, áo sau lưng cũng ướt nhẹp với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lòng bàn chân vẫn đang liên tục lắc lư, Tiêu Song được đưa ra ngoài trước đó bước đến bên cạnh Bạch Chấp, lo lắng cau mày hỏi: “Anh không sao chứ?”
Bạch Chấp mím môi mỏng, hai mắt vẫn luôn chăm chú dõi theo số hiệu đang nhảy trên màn hình máy tính, dồn hết tâm trí đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên tai.
Thấy Bạch Chấp không quan tâm đến mình, Tiêu Song im lặng đứng ở một bên và không nói gì thêm.
Trữ Trình càng nhìn Tiêu Song càng thấy khó chịu. Quan hệ giữa tên này và Lâm Chí rất tốt, có phải từ lâu Lâm Chí đã nghĩ muốn chết cùng người bên trong nên cố ý đưa hắn ta ra ngoài trước.