CHƯƠNG
Giọng nói của Bạch Chấp lạnh lùng đến cực điểm, kìm nén tức giận mới không mở miệng mắng người.
“Ngay lập tức phong tỏa câu lạc bộ Nova, không ai được phép ra ngoài.”
Bây giờ Mâu Nghiên chỉ có thể cầu nguyện rằng đối thủ không ra tay quá nhanh và Thương Mẫn vẫn chưa bị đưa đi.
Nửa giờ sau, câu lạc bộ Nova bị lục soát hai ba lượt vẫn không thấy bóng dáng của Thương Mẫn đâu, Bạch Chấp nắm chặt điện thoại của Thương Mẫn mà anh ta tìm được từ ga ra dưới lòng đất, sắc mặt lạnh như băng.
“Anh có những kẻ thù nào?”
Sắc mặt của Bạch Chấp không tốt lắm, anh ta hỏi thẳng Mâu Nghiên.
Những kẻ thù cũ của Thương Mẫn đã được giải quyết từ lâu, bây giờ cô bị bắt đi đột ngột như thế, chỉ có thể là đối thủ của Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên bị hỏi thì không biết nói thế nào, trên thương trường anh gặp phải rất nhiều đối thủ, nhưng không đến nỗi uy hiếp đến Thương Mẫn.
Người kinh doanh chú trọng sự hòa thuận, dù đối đầu cũng sẽ có lúc hợp tác, sẽ không có người làm ra chuyện như vậy.
Uy hiếp tới Thương Mẫn, người duy nhất anh có thể nghĩ tới lúc này là Mâu Khải, về việc tại sao anh ta đột nhiên lại làm như vậy, Mâu Nghiên không thể giải thích được, chỉ có thể cho là đầu anh ta bị trúng gió.
“Đi tìm hiểu xem Mâu Khải giờ đang làm gì.”
Trữ Trình ngừng giây lát, rốt cuộc không nói gì, bước nhanh đi ra ngoài.
Ngay sau đó anh ta bước vào và nói: “Mấy ngày nay cậu Khải vẫn ở Dinh thự lưng chừng núi, anh ta rất an phận, không có bất kỳ dấu vết nào của việc nhân lực được điều động.”
“Những kẻ say rượu gây rối, thường ngày hay qua lại với những ai?”
“Đó đều là những cậu ấm nổi tiếng ở thành phố Nam, ngày ngày chỉ biết ăn chơi đánh bạc, ngày thường không ai thích họ.”
Nói đến những kẻ gây rối, giọng điệu của Trữ Trình bất giác mang theo một chút oán hận cùng bất lực, những thành phần chơi bời lêu lổng, công tử bột chỉ biết phá của kiểu này, chỉ cần là thanh niên có chí tiến thủ sẽ không dính dáng gì đến họ.
“Cậu hai Mâu, những cậu ấm kia không chịu nổi, ngất đi rồi, chúng tôi phát hiện thứ này trên người họ, chắc là một loại ma túy mới chưa từng xuất hiện trên thị trường.”
Mâu Nghiên nhìn những viên thuốc nhỏ màu trắng trong túi ni lông trong suốt, ánh mắt lạnh như băng ngàn năm.
Loại ma tuý mới.
Khi nhìn thấy những viên thuốc này, người đầu tiên anh nghĩ đến là Lâm Chí.
Y thuật của Lâm Chí đứng đầu thế giới, anh ta thích nhất là nghiên cứu những loại thuốc kia, những năm gần đây anh ta đã có không ít bằng sáng chế cho các loại thuốc mới.
Đưa một vài loại thuốc mới ra ngoài dường như không phải là một nhiệm vụ khó khăn đối với một bác sĩ có cấp bậc như anh ta.
“Lâm Chí đâu? Tìm được chưa?”
Anh ta đã bị đưa đi khỏi nhà cũ của nhà họ Mâu từ sáng sớm, Mâu Nghiên sai người tới tìm nhưng mãi không thấy.
“Vẫn chưa.” Nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh Mâu Nghiên cúi đầu xấu hổ, lỗ tai càng ngày càng nóng lên.
“Mau đi tìm anh ta.”