CHƯƠNG
Bạch Chấp không nhúc nhích, ánh mắt có phần không tình nguyện, không muốn Thương Mẫn lấy thân thể đi mạo hiểm, đám cưới có nhiều người như vậy, cho dù có phòng bị đi chăng nữa cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Thương Mẫn sẽ không xảy ra chuyện, trở về nhà sẽ đỡ lo hơn.
“Tôi không sao, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, chỉ cần tâm trạng tôi thoải mái thì sẽ không sao, đi mau, tôi không muốn vắng mặt ở hôn lễ của Tô Huệ Phi.”
Bạch Chấp nghĩ mối quan hệ giữa Tô Huệ Phi và Thương Mẫn thực sự rất tốt, đành miễn cưỡng đạp ga đi.
Bên ngoài câu lạc bộ Nova, mức độ náo nhiệt của đám cưới vượt xa trí tưởng tượng của Thương Mẫn. Những người nổi tiếng ở thành phố Nam về cơ bản đều được mời đến. Nhìn thấy dãy siêu xe trước cửa, Thương Mẫn ra hiệu cho Bạch Chấp lái xe sang bên một chút, va quệt vào những chiếc xe này cô sẽ phải nhức nhối mấy ngày mất.
“Cô Thương đến rồi, chỗ để xe của cô ở đây.”
Bạch Chấp chưa kịp mở cửa xe, nhân viên bảo vệ ở cửa đã nhận ra Thương Mẫn.
Sắc mặt anh ta chợt lạnh, anh ta lập tức xuống xe, ném chìa khóe cho nhân viên bảo vệ, sau đó nhanh chóng đi qua nơi đông đúc nhất, trực tiếp đi vào phòng chờ của Tô Huệ Phi.
Nhưng ngay cả khi hai người đã bước rất nhanh, những lời bàn tán của người khác vẫn khiến Thương Mẫn nhíu mày khó chịu.
“Đó là Thương Mẫn đấy hả? Cũng chẳng phải xinh đẹp gì cho cam, sao lại khiến cậu hai Mâu chết mê chết mệt, muốn từ bỏ tất cả gia sản của gia đình được nhỉ?”
“Còn phải nói, nhất định là có bản lĩnh ở trên giường nên cậu hai Mâu mới mắc câu.”
“Đúng đúng đúng, chắc chắn là một con hồ ly tinh, cô ta từng sống ở Dinh thự lưng chừng núi cách đây không lâu, ngay cả cậu chủ Khải cũng không buông tha.”
“Ha ha, ai bảo chúng ta không có bản lĩnh, người ta quyến rũ hai anh em nhà họ Mâu thành thạo như thế, mấy người ấy à, một người cũng không đụng đến nổi.”
“Có bản lĩnh thì cô đến đụng thử xem.”
Thấy một số người nói chuyện ngày càng thái quá, Nova nói với người quản lý phụ trách an ninh công cộng cảnh cáo một vài người. Bị nhân viên bảo vệ được sắp xếp từ trước phát hiện, một số phụ nữ thích buôn dưa lập tức tản ra, sắc mặt vô cùng khó chịu.
“Không ngờ tôi ở trong mắt người khác lại khó coi như vậy.”
Khi đi đến hành lang dài bên ngoài phòng khách, Thương Mẫn hơi bực bội, dường như hôm nay tất cả những điều tồi tệ đều dồn lại một chỗ, Bạch Chấp đang đứng bên người cô không nhịn được nữa, lập tức phun ra một câu.
“Để tôi ra cho họ không có thời gian nhiều chuyện nữa.”
Vừa nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Bạch Chấp, Thương Mẫn biết mấy người phụ nữ lắm mồm ngoài kia cũng chỉ nói một hồi rồi chán: “Không cần phải tức giận, chỉ cần cho bọn họ một bài học nhỏ là được, đừng đi quá xa.”
Bạch Chấp ra tay luôn không biết kiềm chế, cô không muốn chuyện bé xé ra to, để người khác biết là cô làm thì không hay.
Thương Mẫn vừa gõ cửa, Tô Huệ Phi đã lao ra ôm cô vào lòng, nụ cười trên khóe môi cô còn chưa kịp tắt.
“Mẫn, rốt cuộc cậu cũng trở lại, nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy, hẳn là gặp chuyện tốt nên quên tớ rồi.”
“Nói bậy, cậu mới là quan trọng nhất. Quà cưới cho cậu này, tớ không hề keo kiệt, cậu phải cất ngay đi, tớ sợ bản thân sẽ đau lòng mà lấy lại mất.”
Tô Huệ Phi mở hộp ra xem, trong đó có một chiếc hộp đựng đầy đủ quần áo, phụ kiện. Cô gái nhỏ cảm thán, vui sướng ôm chiếc hộp vào ngực, xoay qua xoay lại mấy lần.