CHƯƠNG
Lời nói của Trữ Trình khiến bầu không khí bớt căng thẳng đi rất nhiều, Mâu Nghiên gật đầu, ý muốn hỏi Tần Kha có mang theo một chuyên gia trang điểm giỏi hay không.
Nhà cũ nhà họ Mâu nhiều năm qua chỉ có Ông Mâu ở, hình như không có yêu cầu về phương diện này, trong nhà không có thợ trang điểm chuyên nghiệp.
Tần Kha vội vàng gật đầu, hôm nay chuẩn bị làm phù rể một ngày, đương nhiên phải mang theo thợ trang điểm ở bên cạnh để chỉnh lớp trang điểm cả ngày rồi, sau khi nhận được ánh mắt của Mâu Nghiên, anh ta liền gọi điện thoại cho chuyên viên trang điểm trong xe vào nhà.
Chuyên gia trang điểm anh ta mang theo rất chuyên nghiệp, nghe Mâu Nghiên yêu cầu thì nhanh chóng làm được hiệu quả mà Mâu Nghiên mong muốn, hiệu ứng trang điểm rất nhẹ nhàng, màu da nhạt cũng rất tốt.
Nhìn thấy mình trong gương sau khi trang điểm, đôi mắt của Mâu Nghiên sáng bừng lên.
Anh gật đầu hài lòng, người hầu nhà họ Mâu nhanh chóng nhét một phong bì lớn.
“Anh cả, chúng ta đến sớm quá, Em đói quá, ăn sáng một chút được không?”
Bọn họ đến sớm như vậy thực ra là lo lắng cho thân thể của Mâu Nghiên, bây giờ nhìn thấy trạng thái của anh khá tốt, Tần Kha cũng không thể ngồi yên.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong, tôi đưa các cậu đi nhà ăn.”
Hôm nay anh và Lê Chuẩn cử hành hôn lễ, mấy anh em chắc chắn phải vất vả hơn nhiều, sáng sớm, Mâu Nghiên đã nhờ người hầu chuẩn bị bữa sáng, để bày tỏ lòng cảm kích, anh đích thân đưa ba người họ xuống lầu rồi đợi đến khi bữa sáng được đem lên mới quay về phòng.
“Đoán xem anh cả đã làm gì khi trở về phòng?”
Tần Kha vừa ăn sáng vừa cười nham hiểm.
“Có phải lâu rồi không bị anh cả đánh nên cậu ngứa da?” Nhìn thấy Tần Kha hoạt bát khác thường, Đoàn Quốc thật sự không đoán ra được người anh em này cao hứng ở chỗ nào?
“Hôm nay tôi không muốn ra tay với anh, anh không được nhìn tôi thế này.”
Tần Kha cảm giác ánh mắt Đoàn Quốc nhìn mình giống như biến thái, toàn thân nổi da gà, cảm giác thèm ăn lập tức mất đi, liền ném bánh bao vào bát, rồi xoay người đi đến phòng của Mâu Nghiên.
“Hahaha, anh cả, anh vội như vậy sao?”
Tiếng cười của Tần Kha to tới mức hai người trong phòng ăn đều nghe rất rõ.
“Cậu ăn xong sớm vậy?”
Mâu Nghiên trở về phòng thay lễ phục chú rể, anh không nghĩ bây giờ mặc có cái gì không ổn, vốn anh cũng đã quen với sự cường điệu của Tần Kha nên chỉ nghĩ cậu ta đang làm quá.
Sau khi cười xong, Tần Kha nghiêm túc liếc nhìn Mâu Nghiên: “Em không muốn ăn nữa, anh cả của em mặc bộ này thật đẹp trai!”
Sau khi mặc vào bộ đồ này, khí chất của anh đã thay đổi, như công tử công thành danh toại, xuân khí ngời ngời ôm lấy mỹ nhân thời cổ đại.
Lúc này, Tần Kha lần đầu tiên muốn kết hôn, anh ta thấp giọng lẩm bẩm nói: “Anh cả, em có nên kết hôn không?” Anh ta lúc nào cũng trôi nổi như thế này, có vô số cô gái xinh đẹp vây quanh, nhưng trong thâm tâm anh ta chưa bao giờ có cảm giác sở hữu một ai đó cả, bây giờ đột nhiên Tần Kha cảm thấy mệt rồi.
“Cậu đúng là nên thành gia lập thất rồi, cũng đã trưởng thành như vậy thì nên sống thật tốt.” Mâu Nghiên vỗ vỗ vai Tần Kha, trong mấy anh em bạn bè thì Tần Kha là người khiến anh không yên tâm nhất.
Xung quanh cậu ta là muôn hoa cỏ lạ nhưng thực chất chỉ là một đám chơi cho vui, không có mấy ai thực tâm giúp đỡ cậu ta, nếu không cẩn thận còn có thể bị người xung quanh đâm một đao.