CHƯƠNG
“Ông chủ, ý của ngài là sức khoẻ cậu hai?” Lão quản gia sắc mặt trầm xuống, đôi mắt lóe lên sát khí, không ngờ lại có người dám động tới cậu hai.
“Hiện tại để cho tên nhãi đó thong dong vài ngày. Quan trọng là phải chữa khỏi cho thằng hai trước.” Ông Mâu siết chặt tay, thề sẽ giúp con trai mình vượt qua rào cản này.
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức để thuê những bác sĩ não hàng đầu thế giới.”
Sáu giờ sáng, những ánh mặt trời đầu tiên bắt đầu loé lên, một chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ trong ngôi nhà cổ của nhà họ Mâu. Lâm Chí lao tới, đôi mắt đỏ ngầu đầy mong đợi, anh ta tóm lấy người đầu tiên bước xuống rồi nóng lòng hỏi: “Đã tìm thấy tất cả thuốc chưa?”
“Bác sĩ Lâm, như anh đã dặn dò, đây là tất cả các loại thuốc mà anh muốn.”
Người thanh niên bước xuống đầu tiên thấy ánh mắt mong chờ của Lâm Chí nên nhanh chóng lấy trong ba lô ra một gói thuốc lớn.
Lâm Chí liếc nhanh chiếc túi trong suốt, hài lòng gật đầu rồi vội vàng nói: “Cảm ơn.” Sau đó xoay người chạy về phòng của Mâu Nghiên.
Khi Lâm Chí nhờ người giúp thu thập loại thuốc mà Mâu Nghiên đã sử dụng trước đó thì ông Mâu bên này cũng biết được ngay. Mặc dù loại thuốc mà Lâm Chí tìm lần này đã hạn chế hơn nhiều so với loại thuốc mà anh ta đã dùng trước đó nhưng ông Mâu vẫn yêu cầu những chuyên gia mà mình mời tới kiểm tra trước là có thật sự hữu dụng hay không.
Đó là loại thuốc giúp phục hồi cơ thể con người về trạng thái tốt nhất chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng lại cực kỳ gây nghiện và cũng có thể làm suy nhược thần kinh.
Đây là thuốc cấm, không được dùng để chữa trị cho bệnh nhân, chỉ được sử dụng khi muốn khống chế thuộc hạ.
Sau khi biết Lâm Chí dùng thuốc gì cho Mâu Nghiên, ông Mâu tức giận đến mức suýt bắn chết Lâm Chí.
Bây giờ anh ta còn dám dùng loại thủ đoạn này với Mâu Nghiên, quản gia cảm thấy đã đến lúc phải nhắc nhở cho anh ta về quy tắc của nhà họ Mâu..
“Thưa ông, Lâm Chí đã tìm được thuốc.”
“Mang người đến cho ta.” Trong mắt ông Mâu không hề có chút cảm xúc nào, ông nhìn về phía trước phòng khách: “Chuẩn bị mọi thứ đi.”
Lâm Chí bị lôi đến trước mặt ông Mâu, tim anh ta đập thình thịch, thình! Thịch! Thình! Rồi hoàn toàn mất kiểm soát.
Vào lúc này, dưới sự kiểm soát của cơ thể, tất cả các lý thuyết y học mà anh ta đã học trước đó dường như không còn hiệu lực, anh ta cố gắng hết sức nhưng cũng không thể làm dịu nhịp tim của mình.
“Thưa ông, ông tìm tôi ạ?”
Trong phòng khách, ông Mâu đang ngồi trong bóng tối, sau khi nhìn rõ nét mặt của ông Mâu, thân thể Lâm Chí lại run lên không ngừng, giống như nhìn thấy lưỡi độc đáng sợ nhất dưới vực sâu.
Bản năng mách bảo anh ta nên quay người chạy ra ngoài.
Lâm Chí vừa thử ngẩng đầu liếc nhìn cửa sổ thủy tinh để ra ngoài, liền đột nhiên bị hai người mặc vest đen không biết từ đâu tới khống chế.
Trong khi còn đang hoảng hốt, anh ta nhìn thấy một cây kim dài đâm vào mạch máu của mình và một ống chất lỏng đầy chất lỏng được tiêm vào cơ thể anh ta.
Cho đến khi mất ý thức, Lâm Chí vẫn không đoán ra được mình sai ở đâu, rõ ràng anh ta đã làm rất tốt, anh ta là bác sĩ đáng tin cậy nhất của Mâu Nghiên, sao ông Mâu lại có thể đối xử với anh ta như thế này.
Khi Mâu Nghiên bị người hầu của nhà họ Mâu đánh thức, anh lập tức cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, may mà mới sáu giờ rưỡi sáng, vẫn còn kịp.