CHƯƠNG
Dù ông ta đã sớm biết sức khỏe của Mâu Nghiên rất yếu, có thể chẳng chống đỡ được bao lâu; dù ông ta là người lính cứng cỏi đã đi ra từ biển máu và thây khô, nhưng khi tận mắt chứng kiến dáng vẻ thoi thóp hơi tàn trên giường của đứa con trai ruột duy nhất, ông ta vẫn không thể nào chịu đựng nổi, sức lực cả người như bị rút cạn trong nháy mắt, ngồi bệt xuống giường.
Ông cụ Mâu bi thương nhìn Mâu Nghiên không có chút sức sống nào hồi lâu, đoạn thấp giọng rên rỉ: “Thằng hai, con làm sao thế, ngày mai là hôn lễ của con đó, dù thế nào thì con cũng đâu thể ngủ vậy được? Thương Mẫn vẫn đang chờ con đến cưới nó, con trai con còn đang chờ con đến đón nó về nhà nhận tổ quy tông mà.”
“Ông chủ, cậu hai sẽ ổn thôi, bác sĩ đang trên đường tới đây, tôi đã cho người đi mời tất cả những bác sĩ giỏi nhất ở thành phố Nam rồi.”
Nhà cũ nhà họ Mâu có hai vị bác sĩ gia đình thường xuyên túc trực, chẳng bao lâu hai người đó đã đến nơi, người đứng đầu đám người làm nhà họ Mâu thật cẩn thận chuyển Mâu Nghiên qua phòng y tế trong nhà.
Dưới ánh đèn sáng choang ở phòng y tế, sắc mặt trắng bệch của Mâu Nghiên càng thêm đáng sợ.
Sau khi làm một loại xét nghiệm cơ bản cho Mâu Nghiên, hai vị bác sĩ gia đình đều câm như hến, thật sự không biết nên kê thuốc thế nào.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau chữa trị cho cậu hai.”
Ông cụ Mâu nhìn hai vị bác sĩ đứng ngây như phỗng bên cạnh, tức đến nỗi môi run lên, hai người rác rưởi này, phí công nuôi dưỡng họ nhiều năm như vậy, đến thời khắc mấu chốt thì rõ vô dụng.
“Ông Mâu, tình trạng sức khoẻ của cậu hai rất nguy hiểm, chúng tôi không thể đảm bảo, không dám lấy sức khoẻ cậu hai ra để mạo hiểm.”
Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của ông cụ Mâu, hai vị bác sĩ gia đình run lẩy bẩy, căng da đầu nói.
Tình trạng sức khỏe của Mâu Nghiên bây giờ đã tệ đến cùng cực, họ thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ, lỡ bất cẩn tạo thành thương tổn không thể cứu vãn cho sức khoẻ của cậu hai, vậy họ sẽ chẳng được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.
“Cút đi, rặt một lũ rác rưởi.”
Giờ phút này, ông cụ Mâu cũng không dám lấy sức khỏe của Mâu Nghiên ra đánh cược.
Dù không hiểu về y học, nhưng qua sắc mặt trắng bệch và hô hấp yếu ớt của anh, ông ta vẫn có thể nhìn ra được tình trạng Mâu Nghiên tồi tệ đến mức nào. Lá gan ông ta có lớn đi chăng nữa cũng chẳng dám để hai tên lang băm kia làm xằng bậy với thân thể Mâu Nghiên.
Sốt ruột đợi hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng có một bác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng ở thành phố Nam được mời đến đây.
Ánh mắt có phần vẩn đục của ông cụ Mâu bỗng sáng rực lên, cứ như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng mời người ta vào phòng y tế.
Thiết bị chữa trị trong phòng y tế nhà họ Mâu vô cùng đầy đủ, đã vậy còn toàn là loại tân tiến nhất, bác sĩ vừa vào đã thuần thục bắt tay đo dấu hiệu sinh tồn Mâu Nghiên, sau đó cho anh chụp CT não, rồi làm kiểm tra máu, tóm lại làm tất tần tật tất cả xét nghiệm cơ bản hết một lượt.
Sau khi đã có kết quả kiểm tra, mấy vị bác sĩ nổi danh khác ở thành phố Nam cũng được mời tới, họ cùng nhau xem xét kết quả xét nghiệm của Mâu Nghiên, sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm trọng, cuối cùng thống nhất đưa ra kết quả là: kiến nghị nên phẫu thuật ngay lập tức, mau chóng phá vỡ cục huyết khối trong đầu Mâu Nghiên chính là biện pháp tốt nhất lúc này.
Phòng y tế ở nhà cũ nhà họ Mâu hoàn toàn đáp ứng được điều kiện phẫu thuật, mà bác sĩ có thể thực hiện ca mổ cũng có mặt ở đây, nhưng ông cụ Mâu lại do dự, tình trạng hiện giờ của Mâu Nghiên thật sự thích hợp để làm phẫu thuật ư?