CHƯƠNG
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói của Bạch Chấp vẫn lạnh lùng như cũ, kèm theo một chút ghét bỏ.
Mâu Nghiên một lòng nghĩ tới Thương Mẫn, không hề chú ý tới giọng điệu của Bạch Chấp: “Bảo Thương Mẫn nghe điện thoại.”
“Cô ấy đang thay đồ.”
“Bảo cô ấy mau gọi lại.” Mâu Nghiên nói xong thì bực tức cúp máy, nhìn dòng xe bên ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ xem nên đề phòng Mâu Khải như nào.
Bạch Chấp nhận được điện thoại của Mâu Nghiên không lâu thì Thương Mẫn và Tô Huệ Phi vội vàng đi qua trước mặt anh ta, đi thẳng về phía phòng vệ sinh. Anh ta quay đầu nhìn thấy quần áo trên người Mâu Khải, có hơi chướng mắt.
“Đi thay quần áo.”
Bạch Chấp hờ hững nói một câu, tự mình đi vào phòng thay đồ trước.
Mâu Khải cho dù được giáo dục tốt nữa thì cũng bị Bạch Chấp nói cho không thể giữ được nụ cười ôn hòa trên mặt, mặt mày âm trầm đi thay đồ.
Đợi khi Thương Mẫn đi ra lần nữa thì cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất kỳ lạ, cô còn chưa kịp mở miệng thì Mâu Khải mở miệng trước: “Cô Thương, cô Tô, tôi còn có chuyện đi trước, hai người có cần gì cứ gọi nhân viên.”
Mâu Khải nói xong thì gật đầu với hai người, rảo bước đi ra ngoài.
“Cậu Khải, đây là tức giận rồi sao?”
Tô Huệ Phi hỏi với vẻ mờ mịt, người có tính cách xởi lởi như cô đều có thể nhìn ra sự khác thường của Mâu Khải, Thương Mẫn đương nhiên cũng nhìn ra, nhưng cô không muốn hỏi nhiều, trực tiếp chuyển chủ đề: “Cậu còn muốn đi mua đồ dùng cho đám cưới không? Sắp giờ rồi.”
“Á! Muộn như vậy rồi à, đi chứ đi chứ, tớ bây giờ đi thay váy.”
Sau khi Tô Huệ Phi vội vàng chạy vào phòng thay đồ, Thương Mẫn nhìn Bạch Chấp cười hỏi: “Cậu sao chọc được anh ta tức giận vậy, khá siêu.” Nói xong còn giơ ngón tay cá với anh ta.
Bạch Chấp dửng dưng nhún vai: “Tôi không có chọc anh ta.”
“Cậu chắc chứ?” Thương Mẫn không tin, người như Mâu Khải, nếu không phải thật sự bị chọc tức không nhẹ, chứ bình thường sẽ không như vậy.
“Tôi chỉ là nhắc nhở anh ta đi thay đồ thôi.” Bạch Chấp không hiểu một câu thuận miệng của anh ta sao lại chọc tới Mâu Khải rồi, những người này thật kỳ lạ.
Thương Mẫn nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bạch Chấp, nhất thời cô cũng không hiểu sao Mâu Khải tức giận: “Anh ta khả năng là trong công việc gặp phải chuyện gì đó, không liên quan tới chúng ta, bỏ đi, lát nữa chuyên tâm đi mua sắm với Tô Huệ Phi, đám cưới đối với một cô gái mà nói là chuyện quan trọng nhất, không được có chút sai sót.”
Dự cảm được thời gian đi mua sắm sau đó có thể sẽ dài, cô sợ Bạch Chấp sẽ thấy phiền nên nói dạo trước.
“Chị cũng rất để tâm sao?”
“Đương nhiên, lẽ nào ở trong mắt cậu tôi không phải là phụ nữ sao?”
Nói ra câu này cứ cảm thấy có hơi lạ, Thương Mẫn thấy ánh mắt của Bạch Chấp có thêm vài phần khác thường.
Tên này mỗi ngày và cô như hình với bóng, giống như thật sự chưa từng xem cô là phụ nữ, hoặc nói ở trong mắt của Bạch Chấp, giữa bọn họ giống như không tồn tại vấn đề giới tính.